5 Cuộc trốn chạy của vật trưng bày

Cuối cùng đã đến cái ngày vĩ đại dài trong cuộc đời Briquet. Những dải băng cuối cùng được tháo bỏ, và giáo sư Kerner đã cho phép cô đứng dậy.

Cô đứng lên, và bám vào cánh tay Laurence đi tới đi lui trong phòng. Những cử động cửa cô còn chưa tự tin và hơi giật cục. Đôi khi cô làm những cử chỉ lạ lùng của cánh tay, cánh tay có di chuyển nhịp nhàng đến giới hạn nhất định, sau đó nó dừng lại và dường như phải có cử động gượng ép để lại chuyển được sang cái nhịp nhàng.

— Mọi cái dở sẽ qua đi. — Kerner nói.

Hắn không an tâm về vết thương nhỏ trên bàn chân của Briquet. Vết thương chậm lành. Nhưng với thời gian, nó cũng lành dần đến mức Briquet không cảm thấy đau nữa, kể cả khi giẫm phải lên cái chân đau. Mấy hôm sau, Briquet còn thử nhảy múa Na-ga-xi-ma nữa.

— Tôi không hiểu có chuyện gì. — Cô ta nói. — Có một số cử động dễ dàng thoải mái những một số cử động khác thì khó khăn. Chắc tôi còn chưa quen điều khiển thân người mới của tôi… Mà nó thật tuyệt vời! Cô Laurence, cô xem cái chân này. Và tầm vóc không chê vào đâu được. Chỉ còn những vết xẹo này ở cổ… Cần phải che giấu chúng đi. Nhưng ngược lại, cái nốt ruồi trên vai thật quyến rũ, có đúng thế không? Tôi sẽ may kiểu áo sao cho nó lộ ra… Nhưng dù sao đi nữa, tôi hoàn toàn hài lòng với thân hình của mình.

«Thân thể mới của mình! — Laurence nghĩ thầm. — Tội nghiệp Angelica Gây!».

Mọi điều mà lâu nay Briquet phải kìm giữ trong lòng, đã bung ra ngoài cùng một lúc. Cô dội vào đầu Laurence những yêu cầu, đòi hỏi, những nài nỉ về áo dài, áo ngắn, về vớ, về nón, về tạp chí thời trang và đồ trang điểm.

Cô được Kerner giới thiệu với đầu giáo sư Dowel trong chiếc áo dài mới bằng lua màu xám tro. Vì đây là đầu đàn ông, nên Briquet không thể không làm duyên đôi chút. Và cô rất hả hê khi đầu Dowel cất tiếng khàn khàn nói:

— Tuyệt! Ông đã hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, ông bạn đồng nghiệp ạ, xin chúc mừng ông!

Kerner khoác tay Briquet, tươi tỉnh như anh chồng mới cưới đi ra khỏi phòng.

— Mời cô ngồi. — Kerner lịch sự mời, khi hai người về tới căn phòng của Kerner.

— Em không biết em phải cảm ơn ông như thế nào, thưa giáo sư. — Cô ta nói với cặp mắt thẫn thờ nhìn xuống, rồi lại đỏm đang nhìn Kerner. — Ông đã làm ơn cho em nhiều quá, còn em thì không thể đền ơn ông được.

— Chuyện đó không cần thiết. Tôi đã được thưởng công nhiều hơn cô tưởng.

— Em rất vui sướng. — Và Briquet lại phóng sang Kerner một cái nhìn rực sang hơn nữa. — Bây giờ xin phép ông cho em đi khỏi nơi đây… ra khỏi bệnh viện này.

— Đi khỏi nơi đây là thế nào? Ra khỏi bệnh viện nào? — Kerner không hiểu ngay được.

— Đi về nhà ạ! Em hình dung ra niềm hân hoan cuồng nhiệt của lũ bạn gái em khi em xuất hiện!

«Cô chuẩn bị đi khỏi đây!» — Kerner không chấp nhận những ý nghĩ đó. Hắn làm một khối công việc đồ sộ, đã giải quyết mọi nhiệm vụ phức tạp nhất, đã hoàn thành cái không thể có được, đâu phải để cho Briquet này được niềm hân hoan cuồng nhiệt với lũ bạn gái nông nổi của cô. Chính hắn cũng muốn tự gây được niềm hân hoan cuồng nhiệt bằng việc cho Briquet trình diễn trước giới khoa học. Sau này có lẽ hắn sẽ cho cô hưởng đôi chút tự do, nhưng hiện nay thì hoàn toàn không thể được.

— Đáng tiếc là tôi không thể thả cô ra, Briquet ạ! Cô cần phải ở nhà tôi một thời gian nữa, dưới sự chăm sóc của tôi.

— Nhưng để làm gì? Em cảm thấy mình thật tuyệt. — Cô ta vừa cãi lại vừa làm điệu.

— Đúng là có thật tuyệt, nhưng tình hình của cô có thể xấu đi.

— Lúc đó em sẽ đến tìm ông.

— Tốt hơn là cô hãy để cho tôi quyết định khi nào cô có thể đi khỏi đây. — Kerner đã nói gay gắt. — Đừng quên rằng nếu không có tôi thì có cũng chẳng là cái gì.

— Thì em cảm ơn ông về chuyện đó rồi. Những em không còn là trẻ con, cũng không phải là nô lệ, và có thể tự quản lý mình.

«Ái chà, cô này cũng có tính cách đây!» — Kerner ngạc nhiên nghĩ.

— Thôi, chúng ta sẽ bàn tiếp về chuyện này. — Hắn bảo — Còn bây giờ, cô hãy trở về phòng của mình. Chắc là John đã đem nước thịt hầm lên cho cô.

Briquet bĩu môi vẻ hờn dỗi và đứng lên đi ra mà không nhìn Kerner.

Kerner ăn bữa trưa cùng Laurence trong phòng của cô. Khi Briquet vào, Laurence đã ngồi ở bàn ăn. Briquet buông mình xuống ghế và làm một cử chỉ thờ ơ duyên dáng bằng bàn tay phải. Laurence đã nhiều nhận thấy cử chỉ ấy và ngậm nghĩ mãi, thật ra thì nó là của ai, của thân người Angelica Gây hay là của Briquet? Những phải chăng tính tự động của những vận động, vốn được gắn liền với dây thần kinh vận động. Lại không thể còn tồn tại trong thân người của Angelica Gây này.

Đối với Laurence, tất cả những câu hỏi này hết sức rắc rối. «Chắc là các nhà sinh lý học phải quan tâm đến chúng» — Cô nghĩ.

— Lại nước thịt hầm! Những món ăn của bệnh viện này khiến tôi chán làm rồi. — Briquet nói. — Ngay bây giờ, tôi sẵn lòng ăn hết một đĩa sò và uống hết một ly rượu vang lớn. — Cô uống vài ngụm nước thịt hầm trong đĩa và nói tiếp. — Giáo sư Kerner vừa tuyên bố với tôi là ông ta sẽ không cho tôi đi khỏi đây trong mấy ngày nữa. Sao lại thế được? Tôi không phải là chim nuôi. Ở đây, có thể chết được vì buôn. Không, tôi thích sống khác, sống cuồng nhiệt hơn kia: ánh đèn, âm nhạc, hoa, rượu sâm-panh.

Vừa nói liến thoắng không nghỉ, Briquet vừa ăn qua quýt rồi đứng lên khỏi bàn, có tiến đến cửa sổ, chăm chú nhìn xuống dưới.

— Laurence, chúc cô ngủ ngon. — Cô ta quay lại nói. — Sáng mai đừng đánh thức tôi. Ở đây, ngủ là cách giết thì giờ tốt nhất.

Rồi cô gật đầu chào và đi về phía phòng riêng. Còn Laurence ngồi viết thư cho mẹ. Mọi lá thư đều bị Kerner kiểm duyệt. Laurence biết hắn theo dõi cô rất nghiêm ngặt, vì thế thậm chí cô không muốn gửi bất kỳ lá thư nào không qua sự kiểm duyệt của hắn.

Tuy vậy, để mẹ khỏi lo lắng, có quyết định không viết cho mẹ biết sự thật về tình trạng bị giam giữ bắt buộc của mình, dù cho cô có thể gửi thư mà không bị kiểm duyệt đi nữa.

Đêm đó, Laurence không sao ngủ được. Có cứ trở mình mãi và nghĩ về tương lai. Cuộc sống của cô đang gặp nguy hiểm. Kerner sẽ làm gì để vô hiệu hoá cô?

Chắc Briquet cũng không ngủ được, nên từ phòng cô ta có tiếng rì rầm vọng ra.

«Chắc cô ta đang do thử những chiếc áo dài mới» — Laurence nghĩ thầm. Sau đó, tất cả lại im lặng. Laurence nghe thấy mơ hồ qua giấc ngủ một tiếng kêu hình như bị bóp nghẹt và cô tỉnh dậy. «Dây thần kinh của mình tệ quá rồi!» — Cô nghĩ và lại ngủ tiếp một giấc rất say.

Như thường lệ, cô thức giấc vào lúc bẩy giờ sáng. Trong phòng Briquet vẫn hoàn toàn im lặng. Laurence quyết định không quấy rầy cô ta và đi sang phòng có đầu Thomas. Đầu Thomas vẫn tối xầm như trước kia. Từ khi Kerner khâu thân người vào cho cái đầu Briquet, nỗi buồn của Thomas càng tăng. Anh cầu xin, van nài, đòi hỏi người ta càng sớm làm cho anh một cái thân người mới, cuối cùng thì anh chửi rủa thô bạo. Laurence phải mất bao công sức đề an ủi anh. Cô thở phào nhẹ nhõm khi đã rửa xong chỗ đau Thomas, và cô đi sang phòng của Dowel, ông đón cô với nụ cười niềm nở.

— Cuộc đời thật kỳ lạ! — Đầu Dowel nói. — Mãi cách đây ít lâu, tôi đã muốn chết. Những bộ não của tôi tiếp tục làm việc, và không đầy ba hôm sau, đầu óc của tôi lại nghĩ ra một ý nghĩ táo bạo và độc đáo khác thường. Phải chi tôi thực hiện được ý nghĩ này, kết quả sẽ dẫn tôi một bước ngoặt lớn trong y học. Tôi đã báo cho Kerner biết ý nghĩ của mình, và thấy cặp mắt của ông ta sáng rực lên. Chắc ông ta cảm thấy được bức tường do những người đương thời đứng lên để tỏ lòng biết ơn ngay khi ông ta còn sống. Và thế là tôi phải sống vì ý nghĩ ấy.

— Ý nghĩ về gì ạ?

— Sẽ có lúc tôi kể cho cô nghe, khi mọi việc thành hình hẳn hoi trong đầu óc tôi…

Đến chín giờ, Laurence gõ cửa phòng Briquet, nhưng không ai trả lời. Laurence lo ngại định mở cửa, nhưng cửa đã bị khoá trong. Không biết làm gì hơn, Laurence chạy đi bao giáo sư Kerner. Như mọi lần, Kerner hành động nhanh và dứt khoát.

— Phá cửa ra! — Hắn ra lệnh cho Johm.

Người da đen dùng vai huých mạnh. Cánh cửa nặng kêu lên răng rắc và rời khỏi bản lề. Cả ba người đi vào phòng.

Chiếc giường nhàu nát của Briquet trống không. Kerner chạy đến cửa sổ. Từ tay vặn khung cửa thõng xuống dưới một sợi dây bằng vải trải giường xe nhỏ và hai khăn mặt. Luống hoa dưới chân cửa sổ nhàu nát hết.

— Đây là âm mưu của cô! — Kerner quay bộ mặt đe doạ về phía Laurence hét lên.

— Tôi cam đoan với ông là tôi không hề tham gia vào việc chạy trốn của Briquet. — Laurence trả lại cứng cỏi.

— Được, chúng ta sẽ còn nói tiếp chuyện này. — Kerner nói, mặc dù câu trả lời dứt khoát của Laurence làm cho hắn tin ngay là Briquet hành động một mình. — Bây giờ cần phải lo việc tìm bắt kẻ chạy trốn.

Kerner đi về phòng hắn và bối rối đi lại từ lò sưởi đến bàn giấy. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là gọi cảnh sát. Nhưng hắn lập tức bỏ ý định đó ngay. «Tuyệt đối không nên để cảnh sát dính vào chuyện này. Phải nhờ đến những văn phòng điều tra tư nhân thôi».

«Quả thật, chính mình có lỗi… Lẽ ra phải có biện pháp bảo vệ. Nhưng ai có thể ngờ được. Mãi hôm qua còn là một cái xác mà hôm nay đã trốn chạy!» — Kerner bạt cười giận dữ. — «Và bây giờ, có lẽ cô ta đang nói về mọi chuyện đã xảy ra với mình… Chính cô ta đã từng nói đến niềm hân hoan cuồng nhiệt khi cô ta xuất hiện trả lời… Chuyện này sẽ đến tai các phóng viên, đến lúc đó thì… Lẽ ra không nên để cô ta thấy đầu Dowel… Cô ta đã gây nên bao nhiêu chuyện phiền phức và đã đền ơn thế đây!

Kerner dùng điện thoại gọi một thám tử của văn phòng điều tra tư nhân đến, trao cho anh ta một số tiền lớn dùng để chi sử dụng và hứa sẽ trả nhiều tiền hơn nếu thành công và cung cấp cho anh ta mọi chỉ tiết về hình dáng của kẻ chạy trốn.

Viên thám tử xem xét kỹ nơi cô gái bỏ trốn và những dấu vết dẫn đến hàng rào của khu vườn. Hàng rào thì cao và phía trên là những thanh sắt tròn nhọn. Anh ta lắc đầu: «Cô bé giỏi thật!» Trên đầu một thành sắt, anh ta nhận thấy có một mẩu lụa màu xám, anh ta liền gỡ lấy và cẩn thận cất vào cặp.

— Cô ta đã mặc chiếc áo này trong ngày bỏ trốn. Chúng tôi sẽ đi tìm người đàn bà áo xám.

Và sau khi cam đoan với Kerner rằng «Người đàn bà áo xám» sẽ bị anh ta bắt được trong khoảng thời gian không quá một ngày đêm, viên thám tử đi ra.

Viên thám tử là một người có kinh nghiệm nghề nghiệp. Anh ta đã dò hỏi được địa chỉ của căn nhà Briquet ở sau cùng và địa chỉ của một vài bạn bè trước kia của Briquet, anh ta đã làm quen với họ và đã tìm thấy ở trong nhà một người bạn của Briquet tấm ảnh của cô, đã tìm biết được Briquet biểu diễn ở những quán rượu nào. Một thám tử khác được phải đến các quán rượu đế truy tìm kẻ chạy trốn.

— Còn chim nhỏ chưa bay xa đâu. — Viên thám tử nói một cách tin tưởng.

Nhưng lần này hắn đã lầm. Hai ngày trôi qua, mà chưa tìm được dấu vết của Briquet. Mai đến ngày thứ ba, một khách quen của quán rượu ở Montmart mới đến báo với viên thám tử là Briquet đã «hồi sinh» và có mặt ở đó, ngay trong đêm bỏ trốn. Những sau đó có biến đi đâu thì không ai biết.

Kerner ngày càng lo lắng hơn. Hiện giờ, hắn không chỉ sợ Briquet nói về những điều bí mật của hắn. Hắn sợ mất vĩnh viễn «hiện vật» quý. Thật ra, hắn có thể làm một cái thứ hai. Ôi đầu Thomas, nhưng muốn vậy cần phải có thời gian và một sự tiêu hao sức lực khổng lồ. Chưa kể thí nghiệm mới có thể kết thúc không được rực rỡ như vậy. Còn việc trình diễn những con chó sống lại sẽ chắc chắn không gây được hiệu quả lớn. Phải tìm cho ra Briquet bằng bất cứ giá nào. Và hắn đã tăng gấp đôi, gấp ba số tiền thưởng để tìm cho bằng được «hiện vật chạy trốn».

Hàng ngày, các thám tử báo cáo với hắn về kết quả tìm kiếm, nhưng những kết quả này không làm hắn hài lòng. Chẳng khác nào Briquet đã chui xuống đất mất tăm.

* * *

Sau khi Briquet, nhờ có thân người mới khéo léo, mềm mại và mạnh khỏe, vượt qua được hàng rào và ra đến đường phố, cô liền gọi một xe taxi và yêu cầu được chở đến một địa chỉ lạ lùng: «Nghĩa trang Pere Lasede».

Những chưa đi tới quảng trường Bastille, cô đã thay taxi và đi về hướng Montmart. Cô chi những khoản đầu tiên này bằng số tiền mấy chục franc trong cái ví của Laurence mà cô lấy theo. «Thêm một tối nữa cũng chẳng đáng kể, và lại đây là điều cần thiết», cô ta trấn an. Có cảm thấy mình là một con người nguyên vẹn, khỏe mạnh, tràn đầy nhựa sống, thậm chí còn trẻ hơn cả lúc trước nữa. Trước cuộc phẫu thuật, theo cách tính của cô thì đã tròn ba mươi tươi. Cái thân người này giỏi làm chi ngoài hai mươi. Các tuyến nội tiết của thân người này còn làm cho đầu Briquet trả lời, nhưng nếp nhăn trên mặt biến mất, sắc mặt tuơi trẻ lên. «Bây giờ chỉ có sống cho thoả thích». — Briquet nghĩ vậy, mặt mơ màng nhìn vào cái gương nhỏ trong ví.

— Cho tôi xuống đây. — Cô ra lệnh cho người lái xe, trả tiền rồi xuống xe đi bộ tiếp.

Đã gần ba bốn giờ sáng. Có đến quán rượu «Chatnoir» quen thuộc, nơi cô đã biểu diễn vào cái đêm bất hạnh ấy, khi viên đạn đã cắt đứt giữa chừng ca khúc ngắn mà cô đang hát. Các cửa sổ quán rượu hãy còn sáng bừng lên ánh đèn.

Briquet bước vào căn phòng ngoài quen thuộc mà không khỏi bồi hồi. Người gác cửa mệt nhừ chắc không nhận ra cô. Có đi nhanh qua cửa bên và đi dọc hành lang đến nơi dành cho các nghệ sĩ ở cạnh sân khấu.

Người đầu tiên thấy cô là Martha tóc hung, Martha hoảng sợ kêu thét lên, và nấp kín trong phòng hoá trang. Briquet cười khanh khách àa đập vào cửa, nhưng Martha tóc hung không mở cửa.

— Ôi, Chim Én! — Briquet nghe thấy tiếng nói đàn ông. Cô nổi tiếng ở quán rượu dưới cái tên này vì sự ham thích của cô đối với loại rượu cognac mang nhãn hiệu Chim Én — Cô vẫn sống sao? Vậy mà từ lâu chúng tôi cứ coi như cô đã chết rồi.

Briquet quay lại nhìn và thấy một người đàn ông đẹp trai, ăn mặc lịch sự với bộ mặt rất xanh xao. Những bộ mặt xanh xao như thế thường thấy ở những người ít khi thấy mặt trái. Đó là Jean, chồng Martha tóc hung. Hắn không thích nói về nghề nghiệp của mình. Bạn bè của hắn cũng cho rằng hỏi đến cuộc sống của hắn là không tế nhị. Miễn là Jean hãy có tiền và hắn là «anh chàng tốt bụng», thế là đủ rồi. Vào những đêm mà túi Jean căng phồng lên, rượu vang đã chảy như suối và Jean bảo mọi người.

— Chị từ đầu bay đến thế, Chim Én?

— Từ bệnh viện. — Briquet đáp.

Briquet sợ những người thân thích hoặc bạn bè của cái thân mới của cô sẽ đòi lại, nên có quyết định không nói với ai về cuộc phẫu thuật phi thường đó.

— Tình trạng của tôi rất nghiêm trọng. — Có tiếp tục bịa chuyện. — Họ cho là tôi đã chết và thậm chí đã chuyển tôi đến nhà xác. Nhưng ở đó có một anh sinh viên, sau khi xem xét kỹ cái xác đã cầm tay tay tôi và cảm thấy mạch máu còn đập yếu ớt. Tôi hãy còn sống. Viên đạn cắm vào sát tim, nhưng không chạm vào. Lập tức họ đưa tôi đến bệnh viện, và mọi chuyện kết thúc tốt đẹp.

— Tuyệt vời! — Jean réo lên. — Tất cả bọn tôi sẽ phải ngạc nhiên ghê gớm. Phải uống rượu mừng cho sự hồi sinh của cô.

Tiếng khoá cửa kêu ken két. Martha tóc hung đứng nấp sau cửa đã nghe được câu chuyện trao đổi và tin chắc rằng Briquet không phải là bóng ma nên đã mở cửa. Đôi bạn gái ôm chầm lấy nhau hôn rối rít.

— Chim Én này, hình như bạn có mập lên, cao hơn và đẹp hẳn ra — Martha tóc hung nói. Cô có phần ngạc nhiên và tò mò ngắm nhìn thân hình người bạn xuất hiện thật bất ngờ.

Briquet hơi bối rối trước cái nhìn tò mò rất đàn bà này.

— Có lẽ mình đã ốm đi. — Có đáp — Họ chi cho mình ăn nước thịt hầm. Chiều cao ấy à? Mình đã mua một đôi giấy gót rất cao. Còn kiểu áo quần thì…

— Những vì sao bạn đến đây quá muộn như thế?

— Ồ, đó là cả một câu chuyện… Bạn đã biểu diễn xong chưa? Có thể ngồi chơi vơi mình một lát được không?

Martha gật đầu chấp nhận. Đôi bạn ngồi xuống bên chiếc bàn con có đặt cái gương lớn, xếp đầy những bút chì và mỹ phẩm hoá trang, những lọ nước hoa, hộp phấn, và những hộp đựng các loại kép tóc, trâm cài, kim băng. Jean ngồi ghé bến cạnh, vừa hút thuốc lá Ai Cập.

— Mình chạy trốn khỏi bệnh viên. Chính xác là như vậy đấy. — Briquet nói.

— Nhưng vì sao?

— Phát ớn món nước thịt hầm. Bạn hiểu không, sáng nước thịt hầm, chiều lại nước hầm thịt… Mình sợ sẽ chết sặc trong nước thịt hầm… Ông bác sĩ lại không muốn thả mình ra. Ông ta còn trùng bảy mình trước đám sinh viên. Tôi sợ rằng cảnh sát sẽ tìm mình… Mình không thể quay về nhà và muốn ở lại nhà cậu. Tốt hơn nữa là đi khỏi Paris trong vài ba ngày… Mà mình lại còn quá ít tiền.



Martha tóc hung thậm chí đã vung tay ngạc nhiên, như thế thật thú vị.

— Được, tất nhiên bạn ở lại với mình. — Cô ta nói.

— Mình sợ cảnh sát sẽ đến tìm mình.

Jean vừa mơ màng nói, vừa thở ra một vùng khói:

— Tôi cũng phải giấu biệt tăm tích trong mấy ngày.

Chim Én như người nhà, nên Jean không giấu cô nghề nghiệp của hắn. Chim Én biết Jean là còn chim «của những phi vụ lớn». Nghe chuyrrn môn của hắn lá cây mở két sắt.

— Chim Én này, ta cùng nhau bay về phường Nam. Cô, tôi và cả Martha. Đến Riviere, thở hít không khí vùng biển. Ngồi lì một chỗ mãi cùng chán nên cũng cần phải đi dạo mất. Cô có tin được không, hơn cả hai tháng nay tôi không nhìn thấy mặt tôi và bắt đầu quên cả hình dáng của nó.

— Thế thì hay tuyệt! — Martha vỗ tay. Jean xem chiếc đồng hồ bằng vàng.

— Nhưng chúng ta hãy còn một giờ nữa. Quý thật, cô phải hát tiếp cho chúng tôi nghe bài hát của cô. Sau đó là chúng ta hãy, cứ để cho họ đi tìm cô.



Briquet vui lòng nhận lời đề nghị đó. Cuộc biểu diễn của cô đã gây niềm hân hoan cuồng nhiệt, đúng là điều mà tốt đã chờ đợi.

Jean đứng lên đóng vai người giới thiệu tiết mục, hắn nhắc lại câu chuyện bi thảm xảy ra với Briquet hai tháng về trước, sau đó hắn tuyên bố là Briquet, theo ý muốn của công chúng, đã sống lại sau khi hắn rót vào cổ họng cô ta một ly rượu có nhãn hiệu «Chim Én».

— Chim Én! Chim Én! — Mọi người la hét.

Jean giơ tay ra hiệu và khi những tiếng hết đã lắng xuống, hắn tiếp tục nói:

— Chim Én sẽ hát tiếp bài từ chính chỗ mà nó đã bị cắt ngang thật bất ngờ. Dàn nhạc, bài «Chú méo bé nhỏ»!

Dàn nhạc bắt đầu chơi, và Briquet hát từ giữa bài hát đến hết bài hát của cô trong những tiếng hoan hô cuồng nhiệt. Có cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc và thích thú vì mọi người không quên cô và đã đón tiếp cô nồng nhiệt đến như vậy.

Hát xong, cô bất ngờ làm một cử chỉ duyên dáng bằng bàn tay phải. Đó là điều mới lạ. Công chúng càng vỗ tay to hơn.

«Nó học cái đó của ai nhì? Nhưng điệu bộ xinh đẹp làm sao! Cần phải bắt chước cử chỉ này». — Martha nghĩ thầm.

Briquet rời bục diễn đi vào phòng lớn. Bạn bè ôm hôn cô, những người quen biết cụng ly chúc mừng cô. Briquet mặt ửng hồng, ánh sáng long lanh. Thắng lợi và rượu vang làm cho đầu óc cô quay cuồng. Quên mất nguy cơ đang bị truy lùng, cô sẵn sàng ngồi ở đây suốt đêm. Nhưng Jean tuy uống không kém gì mọi người nhưng vẫn tự kiềm chế được.

Thỉnh thoảng hắn nhìn đồng hồ và cuối cùng đến bên Briquet và chạm vào tay cô.

— Đến giờ rồi!

— Nhưng tôi không muốn đi. — Briquet đáp, mắt long sòng sọc, thẫn thờ. Jean lẳng lặng ôm cô lên và lôi ra cửa. Mọi người phản đối ồn ào cả lên.

— Buổi biểu diễn kết thúc! — Jean hét lên khi đã ra tới cửa. — Chủ nhật tới, chương trình sẽ được trình diễn tiếp.

Hắn ôm Briquet vẫn chống trả quyết liệt ra ngoài và đặt vào trong ô-tô.

— Đến quảng trường Cách Mạng. — Jean nói với người lái xe, hắn không muốn nói rõ điểm dừng cuối cùng. Hắn có thói quen chuyển xe nhiều chặng.

Загрузка...