4 Cái chết của Diana và thân hình mới của Briquet

— Có vấn đề gì xảy ra với những cái đầu à? — Kerner ngang đâu lên hỏi.

— Không ạ… Nhưng thưa giáo sư, tôi muốn nói một chuyện với ông. Kerner ngả người trên lưng ghế.

— Tôi nghe đây, cô Laurence.

— Ông hãy nói thẳng đi, ông dự định ghép thân người cho cô Briquet một cách nghiêm túc hãy chỉ là an ủi chị ta?

— Hoàn toàn nghiêm túc.

— Và ông hy vọng vào thành công của cuộc phẫu thuật này sao?

— Hoàn toàn. Cô chưa thấy con chó à?

— Còn Thomas thì ông dự định… chữa cho lành à? — Laurence nói xa xôi.

— Tại sao không? Anh ta yêu cầu tôi làm việc đó. Nhưng không cùng một lúc.

— Còn Dowel… — Laurence vụt nói nhanh và xúc động. — Tất nhiên, ai cùng có quyển được sống, có một cuộc sống bình thường của con người, cả Thomas và Briquet. Những chắc ông thừa hiểu là giá trị cái đầu giáo sư Dowel lớn hơn nhiều số với những cái đầu khác của ông… Và nếu ông muốn Thomas và Briquet trở lại cuộc sống bình thường, thì điều quan trọng hơn là làm cho đầu giáo sư trở lại sự sống bình thường ấy.

Kerner cau mặt. Mọi chuyện biểu hiện của nét mặt hắn trở nên căng thẳng và nghiệt ngã.

— Giáo sư Dowel, cái đầu giáo sư của ông ta thì đúng hơn, đã tìm được người bênh vực là cô đấy. — Hắn nói miệng mỉm cười. — Nhưng cố nhiên là tôi không nghĩ đến việc hồi sinh cái đầu của Dowel.

— Những vì sao ông không bắt đầu thí nghiệm từ đầu ông ấy?

— Chính vì đầu Dowel quý hơn gặp một nghìn cái đầu của những người khác. Tôi đã bắt đầu với một con chó, trước khi tặng cho Briquet một thân người. Đầu của Briquet quý hơn đầu con chó bao nhiêu thì đầu của Dowel quý hơn đầu của Briquet bấy nhiêu.

— Sự sống của con người và con chó khác hẳn nhau, thưa giáo sư…

— Cũng như đầu Dowel và đầu Briquet vậy. Có không còn gì nói thêm nữa sao?

— Không còn gì, thưa giáo sư; — Laurence vừa đáp vừa đi ra khỏi cửa.

— Này Laurence, tôi có mấy câu muốn hỏi cô. Xin cô đợi một chút. Laurence đứng dừng lại bên cửa, mặt nhìn Kerner dò hỏi.

— Mời cô lại gần đây và ngồi xuống.

Laurence ngồi xuống chiếc ghế bành. Nét mặt Kerner không hứa hẹn điều gì tốt lành. Hắn ta ngồi trên ghế và nhìn vào mắt Laurence một lúc lâu với vẻ dò xét, cho tới khi cô cúp mặt xuống. Sau đó hắn mới nhanh nhẹn vươn cái thân hình cao lớn đứng dậy, cúi đầu xuống sát Laurence và thỏ thẻ hỏi những với một giọng oai vệ.

— Nói đi, có cô mở cái vòi khí của đầu Dowel và đã nói chuyện với ông ta không?

Laurence cảm thấy những đầu ngón tay lạnh toát. Những ý nghĩ quay cuồng như cơn lốc trong đầu cô. Cơn giận mà Kerner gây nên cho cô sôi lên sùng sục sẵn sàng buông ra ngoài. «Nói hay không nói cho hắn biết sự thực?» — Laurence đắn đo suy nghĩ. «Thật thoải mái khi được ném vào mắt con người này tiếng «quân sát nhân», những công kích hắn công khai như thế này có thể làm hỏng tất cả mọi việc».

Laurence không tin là Kerner sẽ làm cho cái đầu Dowel một thân người mới. Cô đã biết quá nhiều chuyện, làm sao mà tin được vào khả năng ấy. Và cô chỉ mơ ước có một điều là làm mất uy tín Kerner trước dư luận xã hội và vạch trần tội ác của hắn, kẻ đã chiếm những kết quả của các công trình của Dowel làm của riêng. Cô biết là Kerner không chùn tay trước bất cứ điều gì, và cô đã dấn cả cuộc đời mình vào chốn hiểm nguy khi tự tuyên bố là kẻ thù của hắn. Nhưng không phải ý thức bảo vệ đã ngăn cô lại. Cô không muốn phải chết trước khi tội ác của Kerner bị vạch trần. Và vì điều đó mà có phải nói dối, cả nên giáo dục của cô nữa. Cả đời cô chưa từng nói dối nên bây giờ có cảm thấy hồi hộp.

Kerner vẫn không dời mặt khỏi mặt cô.

— Đừng nói dối, — Hắn nói giễu cợt — Đừng để lương tâm cô bị buộc tội nói dối để nặng. Cô đã trò chuyện với cái đầu, đừng chối, tôi đã biết và John nghe lỏm được hết.

Laurence cúi đầu im lặng.

— Tôi chỉ muốn biết cô đã nói những chuyện gì với cái đầu?

Laurence cảm thấy như máu dồn lên hai má. Cô ngửng đầu và nhìn vào mắt Kerner.

— Về mọi chuyện.

— Thế đấy! — Kerner nói, tay không rời khỏi bàn. Tôi cùng nghĩ như vậy.

Im lặng một lúc, Laurence lại cụp mắt xuống và bây giờ cô ngồi với điệu bộ của một người đang chờ toà tuyên án.

Kerner đột nhiên bước nhanh ra khoá của lại. Hắn chắp tay sau lưng đi lại trong phòng một lúc, rồi đến bên Laurence hỏi:

— Vậy có nghĩ mình sẽ làm gì? Đưa ra toà còn quái vật khát máu Kerner? Nhấn chìm tên tuổi của nó xuống bùn đen? Vạch trần tội ác của nó? Chắc nó đã yêu cầu cô làm việc đó?

— Không, không — Laurnce quên hết nỗi lo sợ của mình. — Tôi cam đoan với ông là đầu Dowel hoàn toàn không nghĩ đến chuyển hận thù. Đó là một tâm hồn cao thượng! Thậm chí ông ấy còn cản ngăn tôi. Ông ấy không như ông nghĩ đâu! — Cô im lặng, quắc mắt lên như có vẻ thách thức.

Kerner cười và vẫn đi lại trong phòng.

— À, như vậy rất tốt. Nghĩa là cô cũng có ý định tố giác, và nếu như không có đầu giáo sư Dowel thì giáo sư Kerner này đã ngồi tù rồi. Nếu cái thiện không thể thắng cái ác, thì ít nhất cái ác cùng bị trừng phạt. Mọi câu chuyện mà cô đã đọc đều kết thúc như thế phải không, cô gái thân mến.

— Cái ác sẽ bị trừng phạt! — Có kêu lên, gần như đã không còn kiểm soát được tình cảm của mình.

— Ồ đúng vậy, tất nhiên là điều đó xảy ra trên thiên đường. — Kerner nhìn lên trần được ghép bằng những tấm ván màu đen. — Nhưng ở đây, trên mặt đất này, chỉ có cái ác thắng! Con cái thiện đang chìa tay ra xin cái ác những đồng xu, hoặc đang bất động ở kia kìa, — Kerner chỉ tay về phía cái phòng đặt đầu Dowel — như một con bù nhìn nhìn đang suy ngẫm về tính phù du của mọi vật trên đời này.

Rồi tiến đến sát người Laurence, hắn hạ giọng nói tiếp:

— Cô biết rằng cả cô, cả đầu Dowel và tôi đều có thể trở thành tro bụi, theo nghĩa đen của từ này, và sẽ không một ai biết được chuyện đó.

— Tôi biết là ông sẵn sàng phạm mọi…

— Tội ác? Thật rất tốt là cô biết điều đó. Vậy cô muốn tôi phải làm gì? Tiếc thay, cô thuộc loại người sẵn sàng vì chân lý mà chịu hy sinh. Cô mảnh mai, dễ xúc động, nhạy cảm, nhưng không doạ nạt được cô. Giết cô à? Ngay bây giờ, tôi sẽ xoá sạch mới dấu vết của vụ giết người, nhưng dù sao cũng phải mất thì giờ vì nó. Mà thì giờ của tôi quý lắm. Mua chuộc cô sao? Điều đó còn khó hơn là doạ nạt cô… Nào, nói đi, tôi phải làm gì?

— Bỏ lại tất cả, vì cho tới nay tôi chưa tố giác ông đâu.

— Và sẽ không tố giác?

Laurence không vội vã trả lời. Lát sau, có nói khẽ nhưng kiên quyết:

— Sẽ tố giác.

Kerner giậm chân.

— Hùm, cô thật bướng bỉnh! Vậy bây giờ cô hãy ngồi vào bàn giấy của tôi. Đừng sợ, tôi chưa chuẩn bị để bóp cổ tay đầu độc cô đâu. Nào, ngồi xuống đi!

Laurence nghi ngờ nhìn hắn, có suy nghĩ và lại nhìn hắn.

— Xét cho cùng thì tôi vẫn cần có cô. Nếu bây giờ tôi giết cô, tôi sẽ phải thuê một phụ tá khác. Tôi không được đảm bảo là kẻ thế chân cô sẽ không phải là một tên luôn đe doạ, mà khi khám phá ra bí mật của đầu Dowel lại không tống tiền tôi và cuối cùng sẽ tố giác tôi. Còn cô, ít ra cô cùng hiểu biết. Vậy thì, có viết đi: «Mẹ thân yêu». Viết theo cách cô vẫn thường gởi mẹ. «Do tình hình của bệnh nhân còn đang chăm sóc, con cần phải có mặt thường xuyên ở nhà giáo sư Kerner…»

— Ông muốn tước lấy tự do của tôi? Giam giữ tôi trong nhà ông? — Laurence nói với giọng căm phẫn và không chịu viết.

— Đúng như vậy đấy, cô phụ tá của tôi.

— Tôi sẽ không viết bức thư ấy. — Laurence dứt khoát nói.

— Đủ rồi! Kerner bỗng hét lên. — Có nên hiểu rằng tôi không có lối thoát nào khác. Cho nên quá ngu ngốc.

— Tôi sẽ không ở lại nhà ông và không viết thư đó.

— Thế sao! Cũng tốt thôi. Cô có thể đi đâu mặc cô. Những trước khi ra đi cô có thể chứng kiến việc tôi lấy mất sự sống của đầu Dowel và hoà tan cái đầu đó vào một dung dịch hoá chất. Khi đó cô cứ đi gào lên cho mọi người biết rằng cô đã trông thấy đầu Dowel ở nhà tôi. Sẽ không ai tin cô. Người ta sẽ cười cô. Và cô hãy coi chừng! Tôi không để sự tố giác nào của cô thoát khỏi sự trừng phạt. Ta đi nào!

Kerner nắm lấy tay Laurence và leo ra khỏi cửa. Thể chất của cô quá yếu ớt không cưỡng lại được sức ép thô bạo đó. Kerner mở khoá cửa, đi xuyên qua phòng Thomas và Briquet và vào phòng đặt đầu Dowel.

Đầu Dowel ngơ ngác nhìn cuộc viếng thăm bất ngờ này. Còn Kerner không chú ý đến cái đầu, hắn đi thẳng tới cái máy và đột ngột xoay mạnh với bình cung cấp máu.

Đôi mắt của cái đầu có vẻ không hiểu, nhưng bình tĩnh nhìn về phía cái vòi, sau đó cái đầu nhìn sang Kerner và Laurence bối rối. Vòi không khí không mở, nên cái đầu không nói được. Nó chỉ mấp máy môi và Laurence đã quen với cử chỉ không lời đó, hiểu ngay đó là câu hỏi câm: «Kết cuộc sao?»

Sau đó, cặp mắt của cái đầu đường như bắt đầu đục đi. Cùng lúc đó, mi mắt giãn rộng, động tử trơ ra. Cái đầu đang chịu sự hành hạ của cơn ngạt.

Laurence thét lên như người bị thần kinh. Sau đó, có lao đao bước đến bên Kerner, bám chặt lấy hắn và gần như mất trí, có kêu lên bằng một giọng dứt quãng, nghẹn ngào đến thắt ruột:

— Mở vòi ra mau lên… Tôi đồng ý tất cả!

Kerner cười mỉa mai và đồng ý mở vòi. Dòng khí tạo sự sống chạy theo ống dẫn vào đầu Dowel. Những co giật trên mặt đã chấm dứt, mặt trở lại bình thường, cái nhìn sáng hắn lên. Sự sống đã tắt giờ trở lại với đầu Dowel. Cả tri giác cũng vậy, vì lúc ấy Dowel nhìn Laurence với vẻ gần như tuyệt vọng.

Laurence lao đao vì xúc động.

— Cho phép tôi đưa tay cho có vịn.

— Kerner lịch sử nói, và cả hai cùng đi ra. Khi Laurence ngồi vào bàn, Kerner nói như không có chuyện gì xảy ra:

— Thế là, chúng ta đã dừng ở chỗ nào nhì? À… «Tình hình bệnh nhân đòi hỏi sự có mặt để…» Không, viết như vậy hay hơn: «… thường xuyên tại nhà giáo sư Kerner. Giáo sư Kerner tốt đến mức cho con sử dụng một căn phòng tuyệt đẹp có cửa sổ mở ra vườn. Ngoài ra, vì ngày lao động của con tăng lên, nên giáo sư Kerner đã tăng tiền lương gấp ba cho con».

Laurence nhìn Kerner với vẻ trách móc.

— Tôi không nói dối đâu. — Hắn nói. — Sự cần thiết buộc tôi phải cướp mất tự do của cô, nên tôi phải đền bù. Tôi thật sự tăng lương cho cô. Viết tiếp đi: «Sự chăm sóc ở đây thật tuyệt, nên mặc dù phải làm việc nhiều, con vẫn cảm thấy rất dễ chịu. Mẹ đừng đến chỗ con, giáo sư không tiếp một ai tại nhà. Nhưng mẹ đừng buồn, con sẽ viết thư cho mẹ…» Còn phần cô hãy viết thêm những lời âu yếm nào khác để bức thư không gây ra bất kỳ một mối nghi ngờ nào.

Và, hình như đã quên mất Laurence, Kerner bắt đầu suy nghĩ thành tiếng.

— Tất nhiên là không thể tiếp tục thế này lâu được. Nhưng tôi hy vọng là không phải giữ cô lâu. Công trình của chúng ta sắp hoàn thành, khi đó… Tôi muốn nói là cái đầu không sống lâu được. Và khi kết liễu sự tồn tại của nó… Khi ấy là cái gì, cô biết cả rồi đây. Nói đơn giản hơn, khi chúng ta kết thúc công việc với Dowel, thì sự tồn tại của đầu Dowel sẽ chấm dứt. Thậm chí cả tro cũng không còn, và đến lúc đó cô có thể trở về nhà với người mẹ đáng kính của cô. Cô sẽ không còn nguy hiểm đối với tôi. Và một lần nữa, hãy luôn nhớ rằng, nếu cô chợt có ý định ba hoa, thì trong trường hợp cần thiết, tôi có những người làm chứng sẽ tuyên thệ cam đoan rằng hài cốt của Dowel cùng với cái đầu, tôi đã đốt trong lò thiêu xác sau khi làm phẫu thuật mổ xác rồi. Đối với các trường hợp này, lò thiêu xác là một vật hết rất thuận tiện.

Kerner bấm chuông. John vào.

— John, anh đưa cô Laurence đến căn phòng màu trắng có cửa nhìn ra vườn. Laurence ở lại nhà của tôi. Anh hỏi xem có ấy cần những thứ gì đề ăn ở cho thuận tiện và tìm cho cô ấy mọi thứ cần thiết. Anh có thể thay mặt tôi, gọi điện đến các cửa hàng đề đặt mua. Tôi sẽ trả tiền. Đừng quên đặt bữa ăn trưa cho cô ấy.

Rồi Kerner bỏ đi. John đưa Laurence đến căn phòng dành sẵn cho cô.

Kerner không nói dối, căn phòng thật rất tốt, sáng sủa, rộng rãi và đầy đủ tiện nghi. Nhưng cũng không thể làm cho Laurence vơi đi nỗi buồn lớn lao này. Như một người bệnh nặng, Laurence bước tới cửa sổ và nhìn ra vườn.

«Tầng hai… cao… chạy trốn từ đây không được…» — Cô nghĩ bụng. Mà có chạy được chăng nữa có cũng không thể trốn, vì sự chạy trốn của cô cùng ngang như bản án đối với đầu Dowel.

Laurence kiệt sức nằm vật xuống cái giường và đắm chìm trong những ý nghĩ nặng nề. Có không thể xác định được rằng cô ở trong tình trạng này bao lâu.

— Bữa ăn đã dọn xong. — Có nghe thấy tiếng John nói như xuyên qua giấc mơ, và ngước đôi mắt mệt mỏi lên.

— Cảm ơn anh, tôi không đói, anh đem giúp đi cho.

Người giúp việc đã được rèn luyện ngoan ngoãn thi hành mệnh lệnh và đi ra.

Và cô lại chìm đắm trong nhưng suy nghĩ của mình. Khi nhưng ánh đèn sáng bừng lên trong khung cửa sổ căn phòng đối diện, cô cảm thấy cô đơn đến mức quyết định phải đi thăm những cái đầu ngay. Đặc biệt là đến thăm cái đầu Dowel.

Việc Laurence bất ngờ đến thăm khiến Briquet cực kỳ vui thích.

— Đem đến rồi à? — Briquet réo lên.

— Cái gì?

— Thân người của tôi. — Briquet nói với giọng như muốn hỏi về một cái áo mới.

— Chưa, chưa đem đến. — Laurence đáp, cô bất giác mỉm cười. — Nhưng cùng sắp đem đến, chị không cần phải chờ lâu đâu.

— À, phải chi nhanh hơn!..

— Thế tôi cùng được nối một thân hình khác chứ? — Thomas hỏi.

— Đúng vậy. — Laurence làm yên lòng hắn. — Và anh cùng khỏe mạnh, lực lưỡng như xưa. Anh sẽ kiếm được nhiều tiền, sẽ được về quê và cưới cô Marie.

Laurence biết rõ mối ước muốn thầm kín của cái đầu. Thomas chép miệng:

— Phải chi nhanh hơn.

Laurence vội vã đi qua phòng Dowel. Với không khí vừa mở ra. Cái đầu hỏi Laurence:

— Tất cả chuyện này nghĩa là sao?

Laurence kể cho cái đầu nghe chuyện giữa cô với Kerner và kết thúc của nó.

— Thật là bì ổi! — Cái đầu nói. Phải chi tôi có thể giúp được cô… Có lẽ tôi có thể giúp được, nếu như chính bản thân cô giúp tôi.

Đôi mắt của cái đầu thể hiện sự phẫn nộ và quyết tâm.

— Mọi thứ rất đơn giản. Hãy khoá với chất dinh dưỡng và tôi sẽ chết, và Kerner sẽ thả cô về nhà.

— Không bao giờ cháu trở về nhà với cái giá ấy. — Laurence lại kêu lên.

— Tôi lại muốn có tài hùng biện của Cicearon để thuyết phục cô làm việc đó.

Laurence lắc đầu phủ nhận.

— Kể cả Cicearon cũng không thuyết phục được cháu. Không khi nào cháu dám làm ngưng sự sống của một người…

— Sao, tôi mà là người à? — Cái đầu hỏi với nụ cười buồn bã.

— Bác hãy nhớ, chính bác đã nhắc lại lỗi của Descart: «Tôi suy nghĩ. Vậy thì tôi tồn tại». — Laurence đáp.

— Cứ cho là như thế, sống đến lúc đó sẽ như thế này, tôi sẽ không hướng dẫn cho Kerner. Bằng bất kỳ cực hình nào, ông ta cũng không bắt được tôi giúp đỡ, chính ông ta sẽ kết liễu cuộc đời tôi.

— Không, cháu xin bác. — Laurence đi đến bên cái đầu. — Bác hãy nghe cháu. Trước kia cháu đã nghĩ tới chuyện trả thù, hiện tại cháu nghĩ đến cái khác. Nếu Kerner ghép được thân người chết vào đầu của Briquet và phẫu thuật tiến hành thắng lợi, thì có hy vọng trả lại sự sống cho bác…

— Đáng tiếc là niềm hy vọng rất mỏng manh. — Dowel đáp. — Thí nghiệm rất khó thành công, kể cả với Kerner. Ông ta là một người độc ác, có tội và hám danh. Nhưng lại là một nhà phẫu thuật có tài, và có lẽ là người có năng lực nhất trong số những trợ lý trước đây của tôi. Nếu ông ta không làm việc này, và nhờ những lỗi chỉ bảo của tôi cho tới hôm nay thì không một ai sẽ làm được. Tuy vậy, tôi nghĩ rằng ông ta sẽ không tiến hành cuộc phẫu thuật chưa từng thấy này.

— Nhưng những con chó…

— Chó là chuyện khác. Cả hai con chó, đang sống và khỏe mạnh trước khi tiến hành phẫu thuật cắt đầu. Mọi việc đã diễn ra hết sức nhanh. Vả lại, chắc Kerner chỉ hồi sinh được có một con, chứ không thì ông ta đã dắt cả đôi đến khoe tôi. Còn thân người chết chỉ có thể đem tới sau mấy giờ, khi mà những quá trình thối rữa bắt đầu rồi. Là một thầy thuốc, tự cô có thể đánh giá được tính chất phức tạp của bản thân phẫu thuật. Cần phải nối lại, khâu cẩn thận mới động mạch, tĩnh mạch và chủ yếu là các dây thần kinh và tuỷ sống, không thì chúng sẽ tàn tật; sau đó khôi phục lại sự tuần hoàn… Không, đó là nhiệm vụ vô cùng khó khăn, quá sức đối với các nhà phẫu thuật hiện nay.

— Phải chăng chính bác có thể làm được phẫu thuật ấy.

— Tôi đã nghĩ cả rồi, đã làm thí nghiệm với chó và cho rằng tôi có thể làm được…

Cửa mở ra. Kerner dừng ở ngưỡng cửa.

— Cuộc họp của những kẻ âm mua à? Tôi sẽ không cản trở các người đâu.

* * *

Đầu Briquet cho rằng việc chọn và khâu vào người một thân hình mới cũng dễ dàng như đo và cắt may một cái áo mới. Nhưng chẳng bao lâu cô hiểu rằng công việc không quá dễ đến như vậy.

Một buổi sáng, giáo sư Kerner, Laurence và John xuất hiện ở phòng Briquet trong những chiếc áo choàng trắng. Kerner ra lệnh cho nhấc cẩn thận cái đầu Briquet lên khỏi mâm kính và đặt nằm ngửa mặt lên để có thể nhìn toàn bộ vết cắt ở cổ. Việc cung cấp máu chứa oxy bão hoà cho cái đầu không lúc nào ngưng. Kerner dầm mình vào việc nghiên cứu và đo đạc.

— Giải phẫu người tuy hoàn toàn đồng dạng — Kerner nói, — Những mỗi cơ thể có những đặc điểm cá nhân. Đôi khi khó phân biệt được, ví dụ, động mạch cổ ngoài hoặc trong có nằm ở phía trước không. Chiều dày của động mạch, chiều rộng của thanh quản không giống nhau, kể cả những người có thể tích có giống nhau. Cũng phải mất không ít thời gian với những giây thần kinh.

— Nhưng ông sẽ thao tác như thế nào? — Laurence hỏi. — Áp vết cắt ở cổ vào vết cắt ở thân người, như thế là ông bít kín tất cả những bề mặt của vết cắt.

— Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi và Dowel đã xem xét vấn đề này. Phải làm tất cả một loạt những tiết diện học, đi từ trung tâm ra đến ngoại vi. Đây là công việc rất phức tạp. Phải làm được những tiết diện mới ở có của đầu và thân, để với tới được những tế bào còn hoạt động sống. Những khó khăn chủ yếu không phải là ở đó. Điều chủ yếu là, làm sao để diệt được trong cơ thể cái xác, những sản phẩm của sự thối rữa đã bắt đầu hoặc những cho nhiễm trùng, làm sao tẩy sạch máu đông ở các mạch máu, đưa máu tươi vào đây và bắt quả tim phải hoạt động tiếp… Còn tuỳ sống? Một sử dụng chậm nhỏ nhất vào nó cũng gây ra những phản ứng mạnh mẽ, nhiều khi kèm theo những hậu quả nặng nề.

— Vậy ông định khắc phục tất cả những khó khăn ra sao?

— À, đó là điều bí mật. Khi thí nghiệm thành công, tôi sẽ công bố toàn bộ giai đoạn hồi sinh những người chết. Thôi, hôm nay thế đủ rồi. Hãy đặt đầu vào chỗ đi. Mở vòi không khí ra. Cô thấy trong người thế nào? — Kerner nhìn đầu Briquet hỏi.

— Cảm ơn ông, tôi đã khỏe. Nhưng thưa giáo sư, ông hãy nghe đây, tôi không yên tâm chút nào… Ông chỉ mới nói về những điều linh tinh khó hiểu, những tôi hiểu được một điều là ông sắp cắt nát cổ tôi ra, đó hoàn toàn là một dị dạng. Tôi sẽ vác mặt đi đâu được với cái cổ như thế, nó sẽ giống như một món thịt băm?

— Tôi sẽ cố gắng để khó nhận thấy các vết sẹo. Nhưng chắc chắn là hoàn toàn không thể che giấu các vết mổ. Đừng vội thất vọng, cô có thể đeo vào cổ một khăn quàng hay một chuỗi hạt. Tôi sẽ tặng cô một chuỗi hạt vào «ngày sinh» của cô. À, còn điều này nữa. Hiện nay cái đầu cô hơi gày tóp đi. Khi nào cô sống lại cuộc đời bình thường, cái đầu phải béo tốt hơn. Để nhận ra thể tích thường của cô, phải nuôi béo cô ngay từ bây giờ, nếu không sẽ có thể xảy ra những chuyện không hay.

— Nhưng tôi có ăn được đâu — Cái đầu đáp với vẻ bi quan.

— Chúng tôi sẽ nuôi béo cô bằng ống. Tôi đã pha chế một hợp chất đặc biệt. Hắn quay sang Laurence. — Ngoài ra phải tăng cường cung cấp máu.

— Ông pha những chất béo vào dung dịch dinh dưỡng sao?

Kerner phác một cử đồng bằng tay.

— Nếu cái đầu không béo ra thì cùng phình lên, mà ta lại cần như thế. — Hắn kết luận. — Vậy điều quan trọng nhất là cô Briquet hãy cầu nguyện sao cho một cô nàng xinh đẹp nào đó chết sớm để có muốn tấm thân tuyệt diệu ấy.

— Ông đừng nói vậy, điều đó thật khủng khiếp! Một con người phải chết đi để tôi có được cái thân… Nhưng, thưa giáo sư, tôi rất sợ. Vì đó là thân người chết. Nếu người ấy bỗng nhiên đến đòi lại cái thân của họ…?

— Người ấy là ai?

— Người chết.

— Những cô ta làm gì còn chân để mà đến. — Kerner bật cười, nói — Còn nếu cô ta vẫn đến, cô sẽ nói với cô ta rằng: Đây là cô cho thân cô ta mượn cái đầu chứ không phải có cho cái thân, tất nhiên cô ta sẽ cảm ơn cô về tặng vật này. Tôi đến trực ở nhà xác đây. Hãy chúc cho tôi thành công.

Sự thành công của thí nghiệm phụ thuộc phần lớn vào việc có tìm được một cái xác tươi nhất hay không, vì thế Kerner xếp mọi công việc lại và gần như vào ở hắn trong nhà xác để chờ cơ hội may mắn.

Với điếu thuốc trên miệng, hắn đi lại dọc theo căn nhà một cách bình thản. Ánh sáng mờ đục rợi từ trần nhà xuống những dẫy bàn đá. Trên mỗi bàn có một cái xác trần truồng đặt nằm, đã được phun nước rửa. Đút tay vào túi áo, Kerner đi vòng quanh những dẫy bàn dài, nhìn vào từng gương mặt và thỉnh thoảng lại lật những tấm phủ lên để xem xét từng người.

Những người thân hoặc bạn bè của những người chết cũng đi lại cùng với hắn. Kerner có thái độ không thân thiện với họ, hắn sợ họ có thể cướp đi mất cái xác thích hợp. Xin được một cái xác đối với Kerner không dễ dàng gì. Trong thời gian ba ngày, những người thân có thể đòi hỏi quyển đối với từng cái xác, qua thời han ba ngày, cái xác thối rữa không có ích gì cho Kerner. Hắn cần một cái xác hoàn toàn mới, thậm chí còn chưa hết hơi ấm. Kerner không hà tiện tiền đút lót, miễn sao có một cái xác như ý.

«Tuy vậy không dễ gì tìm được một Diana hợp ý Briquet», — Kerner vừa nghĩ, vừa quan sát kỹ những bàn chân rộng bé và bàn tay chai sần của những xác người. Phần lớn những xác ở đây thuộc tầng lấp dưới. Kerner đi từ đầu này tới đầu kia. Trong khi đó, một số xác được nhận ra và đem đi,và những xác mới được chở đến và thay vào những chỗ trống. Những Kerner vẫn không tìm được trong những cái xác mới chở đến vật liệu thích hợp cho cuộc giải phẫu. Có những cái xác không đầu, hoặc là thể tạng không hợp, hoặc là có vết thương trên người, thậm chí đã bắt đầu thối rữa. Ngày đã sắp tàn, Kerner cảm thấy đói và khoan khoái thưởng thức món gà chiên còn bốc khói.

«Một ngày xui xẻo!» — Kerner suy nghĩ và rút đồng hồ ra xem giờ. Rồi hắn đi ra cổng giữa đám đông người đang xoay quanh những cái xác, lòng đầy thất vọng, u sáu và sợ hãi. Máy nhân viên đi ngược về phía hắn, mang theo một phụ nữ không đầu. Cái cơ thể trẻ trung đã được rửa sạch ánh lên như cẩm thạch trắng.

«Ồ, cái này thích hợp đây!» — Hắn nghĩ và đi theo ngay những người gác. Khi cái xác đã đặt xuống, Kerner quan sát nó rất nhanh và tin là hắn đã tìm thấy cái hắn cần. Kerner định nói thầm vói đám nhận viên để họ đem cái xác đi, bỗng có lão già ăn mặc tồi tàn vài râu ria lởm chởm lâu không cạo đến ngay bên cái xác.

— Đúng là Maxta đây rồi! — Lão già kêu lên và đưa tay lau mồ hôi trán. «Quỷ tha ma bắt lão đi!» Kerner rủa thầm và đến bên lão già nói:

— Ông nhận ra cái xác à, nó có đầu đâu?

Lão già trỏ vào cái nốt ruồi lần trên vai.

— Dễ nhận ra thôi. — Lão đáp.

Kerner ngạc nhiên thấy lão già nói chuyện bình tĩnh đến như vậy.

— Người phụ nữ này là ai? Vợ hay con gái của ông?

— Trái lại, — lão già nhanh miệng đáp. — Nó là cháu gái tôi, nhưng không phải cháu ruột. Cả ba đứa, cô em họ lão để lại, cô em họ lão chết đi, lão phải mang cái gánh nặng này. Thế là nhà lão có bốn người. Túng thiếu, nhưng làm sao được hả ông. Chúng có phải mèo đâu, mà vứt qua hàng rào được. Phải sống, thế thôi! Song có chuyện bất hạnh đã xảy ra. Chúng tôi sống trong căn nhà đã cũ, người ta đuổi chúng tôi đi từ lâu rồi, nhưng biết biến đi đâu? Và vẫn ở đến bây giờ. Mái nhà sập xuống. Lũ trẻ kia chỉ bị thương còn con này đứt ngay cổ. Tôi với bà lão nhà tôi đều không có nhà, chúng tôi đi bán hạt dẻ rang. Lão về đến nhà, thì người ta đã đem Maxta vào nhà xác. Sao lại vào nhà xác? Họ bảo rằng ở những căn nhà khác cũng có những người bị sập nhà, có mấy người cô đơn thì đem đến đây là xong. Lão về đến nhà, kinh hoàng, mà không vào được, cứ như động đất.

— «Công việc thích hợp đây!» — Kerner nghĩ và dẫn lão già sang một bên và nói:

— Chuyện đã xảy ra, thì không thể cứu vãn được. Ông thấy không, tôi là bác sĩ, và tôi cần cái xác. Ông hãy nhận lấy một trăm franc và trở về nhà đi.

— Ông sẽ mổ ruột à? — Lão già lắc đầu không đồng ý và ngẫm nghĩ. — Nhưng dù sao cũng phải bán… chúng tôi nghèo khó…

— Hai trăm.

— Túng thiếu ghê gớm, lũ trẻ bị đói… Nhưng dù sao nó cũng là một cô gái tốt, rất hiền hậu, mặt như một đoá hồng, không phải là đồ bỏ đâu… — Lão già cung tay khinh bỉ về phía những cái bàn đặt xác.

«Hừ, lão già đang bắt đầu tâng bốc món hàng của lão». — Kerner nghĩ bụng và quyết định thay đổi chiến thuật.

— Vậy thì tuỳ ý ông. — Hắn nói với vẻ thờ ơ. — Ở đây thiếu gì xác, và có một số chẳng tồi hơn cô cháu lão đâu.

Và Kerner bỏ mặc lão già.

— Này đừng, sao lại như vậy, cho suy nghĩ chút đã… — Lão già lon ton chạy theo hắn, có vẻ đã xuôi theo chuyện mua bán.

Kerner đã mừng, song tình thế lại bất ngờ thay đổi lần nữa.

— Ông ở đây rồi sao? — Một giọng già nua xúc động thốt lên.

Kerner quay lại nhìn và thấy một bà lão đội cái nón màu trắng sạch bóng đang đi tới hắn. Nhìn thấy bà, lão già bất giác rên lên.

— Thấy rồi? — Bà lão hỏi, mặt ngơ ngác nhìn quanh và miệng thì thầm cầu nguyện.

Lão già im lặng đưa tay chỉ vào cái xác.

— Ôi, cháu yêu quý của bác, Ôi người diệt bất hạnh! — Ba lão nức nở gào lên, vừa bước tới bên cái xác không đầu.

Kerner biết rằng sẽ khó thu xếp ổn thoả với bà lão này.

— Xin bà nghe đây, — hắn nói một cách niềm nở với bà già, — tôi vừa nói chuyện với ông nhà và được biết rằng ông bà rất túng thiếu.

— Túng thiếu hay không, chúng tôi cũng không hề xin của ai. — Bà lão ngắt lời.

— Đúng vậy, nhưng… bà thấy không, tôi là một người của hội đám đưa ma từ thiện. Tôi có thể chôn cất cháu gái bà bằng tiền của hỏi chúng tôi và sẽ thu xếp mọi việc. Nếu ba muốn, bà có thể giao việc này cho tôi, còn bà cứ việc quay về với những công việc của mình, lũ trẻ mồ côi đang đợi bà.

— Ông đã ba hoa cái gì vậy? — Bà già mắng chồng. Và quay sang Kerner, nói. — Xin cảm ơn ông, những tôi phải làm theo tục lệ đã quy định. Chúng tôi không cần đến cái hội từ thiện của ông. Ông còn đứng đấy làm gì hả? Ôm con bé lên. Ta đi thôi. Tôi đem xe đẩy tới rồi.

Tất cả những lời đó được nói ra với giọng dứt khoát đến nỗi Kerner đã lạnh lùng cúi chào và bỏ đi.

«Bực thật! Hôm nay rõ ràng là một ngày thất bại».

Hắn đi ra cửa và kéo người gác cổng ra một bên, nói nhỏ:

— Chú ý theo dõi nhé, có cái nào thích hợp thì gọi điện cho tôi ngay.

— Nhất định rồi. — Người gác cổng vui vẻ gật đầu sau khi nhận của Kerner một số tiền lớn.

Kerner ăn bữa trưa ở quận và trở về nhà. Khi hắn rẽ vào phòng Briquet, cô chào hắn bằng câu hỏi thường lệ trong thời gian gần đây:

— Tìm được rồi sao?

— Được rồi, nhưng không xong! — Hắn đáp. — Cứ chịu khó chờ.

— Nhưng chẳng lẽ lại không có cái nào thích hợp sao? — Briquet không chịu thôi.

— Cũng có, những đôi chân thì ngắn lại vòng kiềng nữa. Nếu cô thích, thì tôi…

— Ôi không đâu, tôi thà chịu chờ còn hơn. Tôi không muốn là người dị dạng. Kerner định đi nằm sớm hơn để có thể dậy sớm và lại đi đến nhà xác. Nhưng hắn vừa mới thiu thiu ngủ thì chuông điện thoại đã réo lên, Kerner nhấc ống nghe.

— A lô! Tôi nghe đây. Đúng, giáo sư Kerner đây. Có chuyện gì sao? Xe lửa dừng ngay trong ga à? Một đống xác à? Đúng rồi, tất nhiên, ngay bây giờ. Cám ơn anh.

Kerner bắt đầu vội vã mặc quần áo, hắn gọi John và hét lên:

— Chuẩn bị xe!

Mười lăm phút sau hắn phóng như bay trên đường phố trong đêm như xe cứu hoả.

Người gác cổng không nói dối. Đêm đó, thần chết đã bội thu. Những cái xác được chở đến không ngừng.Tất cả các bàn đá trong nhà đều chất đầy. Rồi phải đặt xác xuống sàn nhà. Tin tức về tai hoạ vẫn chưa được phổ biến trong thành phố. Hiện giờ chưa có người lạ ở nhà xác. Kerner quan sát những cái xác còn chưa lột bộ quần áo và chưa rửa ráy. Tất cả đều còn tươi nguyên. Một trường hợp thành công hiếm có. Chỉ có điều không hay là trường hợp thuận lợi này không thật đáp ứng những nhu cầu chuyên môn của Kerner. Phần lớn những cái xác đều đập nát hay bị huỷ hoại nhiều chỗ. Nhưng Kerner không mất hy vọng, xác chở đến mới lúc một nhiều hơn.

— Cho tôi xem cái xác này. — Hắn bảo một nhân viên đang mang xác một cô gái mặc quần áo xám tro đến. Sọ bị vỡ ở phía sau gáy. Tóc bê bết máu, áo cũng vậy, nhưng lại không bị nhàu nát. «Hình như những hư hại trên người không lớn… Được đấy. Vóc dáng rất giống dân thường, có lẽ là một bồi phòng, nhưng lấy cái thân người này còn hơn là không», Kerner suy nghĩ.

— Còn cái này? — Kerner chỉ vào cái cáng thương khác. — Đúng đây là cả một khó báu! Dù sao cũng đang bực bởi là một phụ nữ như thế lại phải chết!

Người ta đặt xuống sàn xác một phụ nữ trẻ có gương mặt đẹp và quý phái lạ thường, trên mặt còn đọng lại vẻ ngạc nhiên. Sọ nàng bị vỡ ở phía bên phải. Rõ ràng là cái chết đã đến trong chớp mắt. Quanh cái cổ trắng ngần là một chuỗi ngọc trai. Chiếc áo bằng lụa đen trang nhã chỉ hơi bị rách ở phía dưới và từ cổ đến vai áo. Trên bên vai trần nhìn thấy một nốt ruồi.

«Cũng như ở cô kia. — Kerner nghĩ — Nhưng cô này mới đẹp làm sao! — Kerner vội vã đo vòng có — Vừa cứ như đặt hàng».

Kerner giật dứt chuỗi hạt quý làm bằng ngọc trai và ném cho máy gã nhân viên và hỏi:

— Tôi lấy cái xác này và cả cái kia nữa. — Hắn chỉ vào cái xác của cô gái đầu tiên. — Nhanh lên. Bọc tấm vải gai kia rồi đem đi. Các anh có nghe thấy không? Người ta đang đến đông. Các anh sẽ phải mở cổng nhà xác, và chỉ vài phút sau ở đây sẽ đông nghẹt những người.

Hai cái xác được khiêng đi, bở vào trong xe và chở nhanh đến nhà Kerner.

Mọi thứ cần thiết cho cuộc phẫu thuật đã được chuẩn bị từ trước. Thời điểm hồi sinh cho Briquet đã tới. Kerner không muốn bỏ phí một phút nào. Cả hai cái xác được rửa ráy và đem vào phòng Briquet, đặt trong vải màn và đặt nằm lên bàn mổ.

Đầu Briquet rất nóng lòng muốn xem cái thân mới của mình, nhưng Kerner cố ý đặt bàn mổ sao cho cái đầu không nhìn thấy những cái xác cho đến khi mọi công việc đã được chuẩn bị xong.

Kerner nhanh chóng tiến hành cắt rời đầu của hai cái xác. Những cái đầu này được John bọc trong vải gai và mang đi, chu vi mặt cắt và bàn được rửa sạch, các thân mình được xếp đặt gọn gàng.

Xem xét một lần nữa các thân bằng con mắt phê phán, Kerner băn khoăn lắc đầu. Cái thân có nốt ruồi ở vai đẹp không chê vào đâu được về hình thức và đặc biệt ăn đứt so với cái thân cô «hầu phòng» xương to, hơi gồ ghề, đường nét vụng về về, song đẹp khoẻ mạnh. Đương nhiên cô Briquet sẽ chọn thân người cô Diana quý phải này. Tuy vậy, khi xem xét kỹ lưỡng cái thân, Kerner nhận thấy Diana — tên hắn đặt cho nó — có một chút khuyết tật, ở bàn chân nhỏ có một vết thương nhỏ do một mảnh sắt nào đó gây nên. Vết thương đó cũng chẳng có nguy cơ gì lớn. Kerner sát trùng vết thương, tuy chưa có cơ sở gì để sợ nhiễm trùng máu, nhưng dù vậy hắn vẫn yên tâm hơn về kết quả của phẫu thuật với thân người có «hầu phòng».

— Quay đầu Briquet lại đây! — Kerner quay sang Laurence nói. Để Briquet khỏi gây trở ngại trong lúc làm các công việc chuẩn bị bởi thói nhiều chuyện, họ đã khoá miệng cô lại, tức là khoá bình cầu có không khí nén. — Bây giờ có thể mở vòi không khí ra.

Khi đầu Briquet được nhìn thấy những cái xác, cô la lên như bất ngờ bị phỏng. Mắt mở to vì kinh hãi. Một trong hai thân người này phải trở thành thân hình riêng của cô. Lần đầu tiên, có cảm thấy một cách thấm thía tính chất không bình thường của cuộc phẫu thuật này và dao động.

— Này, có làm sao thế? Có cô thích những cái thây… À, thân người này không?

— Tôi… sợ… — Cái đầu rền rĩ — Không, không, tôi không ngờ rằng lại đáng sợ đến thế… tôi không muốn…

— Không muốn à? Nếu vậy tôi sẽ khâu đầu Thomas vào cái xác này. Thomas sẽ thành đàn bà. Thomas, anh muốn có thân người ngay bây giờ không?

— Đừng, hãy đợi một chút, — Đầu Briquet hoảng sợ. — Tôi bằng lòng. Tôi muốn cái thân người kia… cãi cọ nốt ruồi ở vai đó.

— Còn tôi thì khuyên cô chọn cái này. Nó không được xinh đẹp lắm, nhưng ngược lại chẳng có vết xước nào.

— Tôi muốn có một cơ thể đẹp. Và nốt ruồi ở vai… Bọn đàn ông thích như thế lắm. — Đầu Briquet lên tiếng.

— Sẽ chiều theo ý cô — Kerner đáp. — Cô Laurence đem đầu Briquet lên bàn mổ. Cô hãy làm cẩn thận, sự tuần hoàn máu nhân tạo của cái đầu phải được tiếp tục cho đến giây phút cuối cùng.

Laurence lúi húi làm những việc chuẩn bị cuối cùng cho đầu Briquet. Trên mặt của Briquet hiện lên về căng thẳng và hồi hộp tột độ. Khi cái đầu được chuyển đến đặt trên bàn, Briquet không kìm hãm lại được, đã đột ngột thét to lên:

— Tôi không muốn! Không muốn! Thà giết tôi đi còn hơn! Tôi sợ! Á… à… à!.. Kerner không ngừng công việc, chỉ gắt gỏng gởi Laurence:

— Đóng ngay vòi không khí lại! Cho gradenan vào dung dịch dinh dưỡng, cô ta sẽ ngủ thiếp đi.

— Đúng, đúng, đúng!

Vòi đã khoá lại, cái đầu im bặt, nhưng vẫn tiếp tục mấp máy môi và nhìn Kerner với vẻ kinh hãi và cầu khẩn.

— Thưa giáo sư, liệu chúng ta có thể tiến hành phẫu thuật này trái với ý muốn của cô ta không? — Laurence hỏi.

— Bây giờ không phải lúc bàn đạo đức. — Kerner lạnh lùng đáp. — Sau này, chính cô ta sẽ cám ơn chúng ta. Hãy làm tốt công việc của cô hoặc đi khỏi đây và đừng làm phiền tôi.

Nhưng Laurence biết là cô không thể đi khỏi đây, không có sự giúp đỡ của cô, kết quả của phẫu thuật còn đáng ngờ hơn nữa. Nên cô dằn lòng ở lại và tiếp tục giúp đỡ Kerner. Đầu Briquet giẫy giụa rất mạnh khiến cho các ống dẫn chỉ chực tuột ra khỏi mạch máu. John vội vã chạy đến giúp cô ta lấy tay giữ chặt cái đầu. Những cơn co giật của cái đầu dần dần ngưng hắn, mắt nó nhằm lại, chất gradenan đã phát huy tác dụng.

Giáo sư Kerner bắt đầu làm phẫu thuật.

Sự yên lặng chỉ bị phá vỡ bởi những lệnh ngắn của Kerner khi đòi lấy các dụng cụ mổ xẻ. Trán Kerner thậm chí nổi gân lên vì căng thẳng. Hắn trổ toàn bộ kỹ thuật mổ xẻ tuyệt vời của hắn, kết hợp với sự nhanh nhẹn với tính chủ đạo và cẩn thận phi thường. Dù rất căm ghét và thậm chí còn căm thù Kerner, nhưng Laurence không thể không thán phục hắn trong giây phút này. Hắn thao tác như một nghệ sĩ đầy cảm hứng. Những ngón tay khéo léo của hắn đã hoàn thành một kỳ công.

Cuộc phẫu thuật kéo dài trong một giờ năm mươi năm phút.

— Xong rồi! — Cuối cùng Kerner nói và đứng thẳng người dậy. — Từ nay, Briquet chấm dứt là cái đầu không có thân. Chỉ còn có việc bơm sự sống vào cô ta, bắt quả tim phải đập và khôi phục tuần hoàn máu. Những việc này tôi làm một mình được. Laurence, cô có thể đi nghỉ rồi đấy.

— Tôi còn làm việc được. — Cô trả lời.

Mặc dù mệt mỏi, cô vẫn muốn được xem động tác cuối cùng của cuộc phẫu thuật lạ thường này. Những rõ ràng là Kerner không muốn cho cô biết bí quyết của việc hồi sinh. Một lần nữa, hắn kiên quyết đề nghị cô đi nghỉ và Laurence dành phải vâng lời.

Một giờ sau, Kerner lại chỗ cô. Trông hắn có vẻ mệt mỏi hẳn, nhưng sắc mặt biểu hiện một sự tự mãn tột cùng.

— Thử mạch xem. — Hắn đề nghị.

Cô gái không khỏi run tay lên khi cầm lấy tay Briquet; cái tay mà chỉ bà giờ trước đó còn là của một xác người lạnh toát. Bàn tay đã ấm lên, và sờ thấy mạch đập. Kerner áp một cái gương vào mặt Briquet. Hơi nước phủ một lớp mờ lên mặt gương.

— Thở rồi. Bây giờ quấn tã cẩn thận cho cô bé mới đẻ của chúng ta. Phải để cho cô ta nằm bất động trong vài ngày. Những ngày đầu, chúng ta sẽ giữ cô ta ở trạng thái ngủ để cô ta khỏi nghĩ đến việc nói chuyện. — Kerner giải thích.

Họ chuyển Briquet sang căn phòng tiếp giáp với phòng Laurence, cẩn thận đặt cô ta lên giường và cho chạy điện gây mê.

— Chúng ta sẽ cho ăn nhân tạo đến khi những vết khâu liền đã. Cô phải trông nom săn sóc cô ta.

Mãi đến ngày thứ ba Kerner mới cho phép Briquet hồi tỉnh.

Lúc đó là bốn giờ chiều. Tia nắng mặt trời chiều xuyên qua giữa phòng và soi sáng bộ mặt của Briquet. Cô ta nhẹ nhàng nhíu mày và mở mắt ra nhưng vẫn chưa nhận thức được tình trạng hiện giờ của mình. Cô ta nhìn ra cửa sổ trong ánh nắng, rồi đưa mắt sang Laurence và cuối cùng nhìn xuống. Cô ta nhìn thấy bộ ngực rung rinh khe khẽ và thân người, thân người của cô dáng đắp chăn. Một nụ cười yếu ớt chiếu sáng trên khuôn mặt của Briquet.

— Đừng nói và nằm yên. — Laurence nói với cô ta. — Phẫu thuật tiến hành rất tốt, và bây giờ mọi việc phụ thuộc vào chỗ chị sẽ xử sự như thế nào. Chị càng chịu khó nằm yên thì càng sớm đứng lên được. Tạm thời chúng ta sẽ nói chuyện bằng cách ra hiệu vậy. Nếu chị cụp mặt xuống là «có», nâng lên là «không». Chỉ có thấy đau ở đâu không? Sẽ hết thôi. Chỉ muốn ăn uống gì không?

Briquet không thay đổi, nhưng muốn uống. Laurence bấm chuông gọi Kerner. Hắn từ văn phòng đến ngay lập tức.

— Này cô bé mới sinh, cảm thấy thế nào? Hắn nhìn chăm chú vào cô ta tỏ vẻ hài lòng. Mọi việc đều tốt đẹp. Cô phải kiên nhẫn và cô sẽ sớm được nhảy múa.

Hắn ra vài mệnh lệnh rồi bỏ đi. Những ngày chờ bình phục kéo dài rất chầm chậm đối với Briquet. Cô là một bệnh nhân gương mẫu, có kìm chế được sự nóng ruột, nằm yên và thi hành mọi mệnh lệnh. Cuối cùng, cái ngày tháo băng cho cô đã đến, nhưng cô ta vẫn chưa được phép nói.

— Có có cảm thấy thân thể mình không? — Kerner hỏi với giọng hỏi hồi hộp.

Briquet há mi mắt.

— Hãy cử động mấy ngón chân một cách nhẹ nhàng xem.

Chắc là Briquet đã thử, vì nét mặt có biểu hiện sự căng thẳng, nhưng các ngón chân không động đậy.

— Rõ ràng là chức năng của hệ thần kinh trung ương còn chưa hoàn toàn hồi phục. — Kerner quyết đoán. — Nhưng tôi hy vọng là chúng sẽ sớm hồi phục, và với chúng ta, cả sự vận động cùng hồi phục.

«Hồi phục, cái này nghe mới lạ lùng làm sao?». — Laurence nghĩ, cô nhớ lại cái xác lạnh ngắt trên bàn mổ.

Briquet lại có công việc bận rộn mãi. Bây giờ cô phải bỏ thời gian để có làm cử động các ngón chân. Laurence theo dõi việc này một cách khá thích thú.

Rồi một hôm, Laurence kêu lên:

— Động đậy rồi! Ngón chân cái ở chân trái động đậy rồi.

Sau đó, sự việc tiến triển nhanh hơn. Cả những ngón khác ở chân và tay đều cử động được. Briquet sắp có thể nhấc chân tay lên.

Laurence kinh ngạc. Diệu kỳ điều đã xảy ra trước mắt cô.

«Dù Kerner có phậm tội ác đi nữa, — cô nghĩ, — hắn vẫn là người phi thường. Quả thật là không có đầu Dowel thì hắn không thành công được trong việc hồi sinh này cho người chết. Nhưng dù sao bản thân Kerner cũng là người có tài! — Chính đầu Dowel đã khẳng định điều đó. Ôi, giá mà Kerner hồi sinh cả cho ông! Nhưng không, hắn sẽ không làm việc đó».

Phải mất mấy hôm sau nữa Briquet mới được phép nói chuyện. Cô có giọng khá dễ thương, nhưng hơi bị vỡ tiếng.

— Sẽ tốt lên dần hơn. — Kerner quả quyết. — Thậm chí còn hát được nữa kia.

Và Briquet đã sớm thử hát. Laurence rất kinh ngạc trước giọng hát đó. Những nốt cao, Briquet hát bằng một giọng the thé và chẳng được êm tai cho lắm, ở âm vực trung thì giọng hát lại rất lù mù và thậm chí léo xéo. Nhưng ngược lại, nhưng nốt trầm thì thật mê hồn. Đó là giọng trầm tuyệt diệu của nữ.

«Những dây thanh quản ở cổ họng nằm trên vết cắt vùng có rõ ràng là của Briquet. — Laurence nghĩ. — Vậy thì ở đâu ra cái giọng kép này, những âm sắc khác nhau của khu vực âm cao và khu vực âm thấp? Một điều ẩn về sinh lý học. Phải chăng điều đó là do quá trình trẻ hoá đầu Briquet, vốn già hơn cái thân người của cô? Hoặc là có thể điều này gắn liền bằng cách nào đó với sự rối loạn của những chức năng của hệ thần kinh trung ương? Hoàn toàn không hiểu nổi… Thật thú vị nếu biết được cái thân người trẻ trung, mỹ lệ ấy là của ai, nó đã thuộc về cái đầu bất hạnh nào…»

Không nói cho Briquet biết, Laurence bắt đầu tìm các số báo có đăng danh sách những người chết trong vụ tàu trật đường rày. Cô nhanh chóng đọc thấy có đoạn tin ngắn viết rằng nữ nghệ sĩ Italia nổi tiếng Angelica Gây đi trên chuyến tàu ấy và đã biến mất tăm. Không tìm thấy xác nàng, và các phóng viên báo đang tìm tòi giải đáp điều bí ẩn này. Laurence gần như tin chắc rằng đầu Briquet đã được nhận thân hình của nữ nghệ sĩ quá cố.

Загрузка...