Từ ngày Laurence biết được điều bí mật của cái đầu, cô rất căm ghét Kerner— Và cảm glác đó ngày một lớn thêm— Cô mơ thấy Kerner trong những giấc mơ hãi hùng— Cô bị bệnh bởi vì lòng căm ghét đó— Mỗi khi gặp Kerner, cô cố dằn lòng để khỏi phảt hét vào mặt hắn: «quân giết người!» — Cô đối xử với hắn một cách căng thẳng và lạnh nhạt — Kerner là tên tội phạm quái đản — Marie kêu lên khi chi còn mình cô với cái đầu. Tôi sẽ tố cáo tội ác của hắn, tôi sẽ không yên nếu chưa phát hiện được việc làm xấu xa của hắn.
— Cô hãy bình tĩnh lại — Dowel khuyên — Tôi đã nói với cô là tôi không có ý định trả thù. Song nếu tình cảm đạo đức của cô công phẫn và khao khát trừng phạt, tôi sẽ không can thiệp vào, miễn là cô đừng có vội vàng. Tôi khuyên cô nên chờ đến lúc các cuộc thí nghiệm của chúng tôi hoàn thành. Bởi vì nếu không có tôi, ông ta sẽ không thể hoàn thành công trình Và ngược lại, tôi sẽ không sáng tạo đươc thêm gì nữa, nhưng phải hoàn tất các công trình đã bắt đầu.
Bỗng có tiếng động. Laurence nhanh tay đóng vòi lại và ngồi xuống với cuốn sách trong tay. Đầu giáo sư Dowel cụp xuống như người đang ngủ mơ.
Giáo sư Kerner bước vào, ông ta nghi ngờ nhìn Laurence:
— Có chuyện gì thế? Sao cô lại có vẻ bối rối? Mọi chuyện ổn cả chứ?
— Không — không có gì cả — moi việc vẫn ổn — chỉ chuyện gia đình thôi.
— Tôi biết đây quả là một công việc năng nề, nhưng tôi hài lòng về cô. Tôi sẵn sàng tăng lương cho cô gấp đôi.
— Tôi không cần, xin cám ơn.
— Ai mà lại không cần tiền? Cô cũng có gia đình mà?
Laurence im lặng không đáp.
— Thế này nhé! Cần phải chuẩn bị một số công việc. Chúng ta sẽ tạm thời đặt đầu giáo sư Dowel vào căn phòng ở sau phòng thí nghiệm. Ngày mai, họ sẽ chở đến đây hai cái xác mới, và bây giờ chúng ta sẽ tiến hành một cặp đầu biết nói thành thạo và sẽ đem trưng bày trong giới khoa học. Đã đến lúc công bố phát minh của chúng ta.
Và Kerner lại nhìn Laurence như muốn dò hỏi. Laurence không muốn để lộ sự căm ghét của mình nên cô đã tự bắt mình phải thờ ơ và vội vàng hỏi:
— Xác của ai sẽ chở đến đây?
— Tôi không biết, và cũng không ai biết, bởi vì, lúc này nó chưa phải là một cái xác mà là những con người sống và khỏe mạnh. Nhưng cái chết đang đợi họ vào ngày mai. Chỉ khoảng một giờ sau đó họ sẽ ở trên bàn mổ này. Tôi sẽ lo chuyện đó.
Laurence đã quen chờ đợi ở giáo sư Kerner mọi chuyện, vẫn phải nhìn hắn một cách đáng kinh sợ đến mức hắn thoáng luống cuống một giây nhưng bỗng bật cười.
— Tôi đã đặt mua hai cái xác còn tươi ở nhà xác. Mỗi ngày thành phố đều có người chết, một số chết vì tai nạn giao thông, chưa kể những trường hợp không may ở các nhà máy, xưởng thợ, công trình… Những người chết này là những con người yêu đời, tràn đầy sức lực và khỏe mạnh, hôm nay sẽ bình yên đi vào giấc ngủ mà không biết cái gì sẽ chờ đợi họ vào ngày mai. Sáng mai, họ sẽ dậy và vừa vui vẻ hát khe khẽ vừa mặc quần áo để đi đến nơi làm việc, nhưng thực tế là đến gặp cái chết không tránh khỏi của họ. Cũng trong thời gian đó, tại đầu kia thành phố, tên đao phủ tình cờ của họ cũng vừa mặc quần áo, vừa hát một cách vô tâm như thế, đó là người lái xe hơi hoặc xe điện. Sau đó, nạn nhân đi ra khỏi nhà tên đao phủ cũng đi ra từ đầu kia thành phố, từ nhà hay bãi đậu xe của hắn. Vượt qua dòng người và xe trên đường, họ kiên trì tiến gần đến nhau mà không biết nhau, tiến đến chính cái giao điểm bất hạnh của các con đường họ đi. Hàng nghìn điều ngẫu nhiên phải đưa họ đến cái giao điểm định mệnh này. Tuy thế mọi cái xác sẽ được thực hiện chắc chắn với bộ máy của đồng hồ chuyển dịch trên một mặt phẳng, hai chiếc kim chạy với tốc độ khác nhau.
Chưa bao giờ giáo sư giáo sư Kerner lại nói chuyện nhiều với Laurence như thế. Vì sao ông ta lại có sự hào phóng bất ngờ này? «Tôi sẽ tăng thù lao gấp đôi cho cô…»
— Hắn muốn lấy lòng hay mua chuộc mình» — Laurence nghĩ. Có vẻ hắn nghi ngờ mình đã biết được nhiều chuyện. Nhưng hắn sẽ không mua nổi mình!».
Sáng hôm sau, trên bàn mổ ở phòng thí nghiệm của giáo sư Kerner quả thực có hai cái xác mới. Cái xác đàn ông là một công nhân độ ba mươi tuổi, chết vì tai nạn giao thông. Thân thể của anh ta bị dập nát. Nỗi kinh hoàng còn đọng lại trên đôi môi hé mở.
Giáo sư Kerner, Laurence và John mặc áo choàng trắng làm việc với hai cái xác.
— Còn có mấy cái xác nữa. — Giáo sư Kerner nó. — Một công nhân ngã từ giàn giáo xuống nhưng tôi đã loại ra, bởi vì não của anh ta bị chấn thương. Tôi cũng loại bỏ những kẻ tự sát bằng thuốc độc. Anh chàng này thì thích hợp, cả cô gái này nữa, một mỹ nhân ban đêm.
Ông ta hất hàm chỉ về xác người đàn bà có bộ mặt đẹp, nhưng tàn tạ. Trên gương mặt còn giữ lại những dấu vết trang điểm của phấn son. Nét mặt bình thản chỉ có đôi lông mày hơi nhướng lên và cái miệng hé mở là biểu hiện một sự ngạc nhiên của trẻ thơ. Cô là ca sĩ của một tiệm nhảy. Bị giết bởi một viên đạn lạc trong vụ bắn lộn của hai tên lưu manh say rượu.
Giáo sư Kerner thao tác nhanh chóng và vững tay. Hai cái đầu được cắt rời khỏi thân và xác thì được mang đi. Vài phút sau, hai cái đầu được đặt lên những cái bàn nhỏ và cao. Những cái ống được cắm vào cổ họng, các tĩnh mạch và động mạch cổ. Giáo sư Kerner đang trong tình trạng hưng phấn, dễ chịu. Thời điểm đại thắng của ông ta sắp đến gần. Ông ta không chút ngờ vực vào thắng lợi.
Các nhà khoa học được mời dự buổi trưng bày và báo cáo sắp tới của giáo sư Kerner. Do một bàn tay khôn khéo điều khiển, báo chí đã đăng những bài sơ bộ và hình ảnh, trong đó tán dương thiên tài khoa học của giáo sư Kerner. Kerner vui vẻ huýt sáo và rửa tay, đốt một điếu thuốc rồi tự mãn nhìn những cái đầu trước mặt.
— Chà! Cuộc gặp gỡ này khá thành công. Chỉ việc mở vòi và người chết sống lại. Bằng cách mở hai ba cái vòi ra. Trong bình trụ kia là không khí ép, chứ không phải là thuốc độc.
Đối với Laurence, cái đó từ lâu đã không phải là một tin mới lạ. Nhưng cô không tỏ vẻ gì, với một sự tinh ranh gần như vô thức.
Kerner cau có, bỗng làm mặt nghiêm.Ông đến bên Laurence, nói bằng từng tiếng:
— Nhưng tôi yêu cầu cô không được mở vòi khí cho Dowel, vì đây thanh quản của ông ta đã bị hư.
Laurence mở các vòi. Cái đầu anh công nhân cho thấy những dấn hiệu đầu tiên của sự sống. Mí mắt rung nhẹ. Con ngươi trở nên trong suốt. Bỗng nhiên, mắt của cái đầu đổi hướng nhìn, quay sang cửa sổ. Tri giác hồi phục một cách chậm chạp.
— Sống rồi! — Kerner vui vẻ reo lên.
Laurence mở vòi to hơn. Không khí bắt đần rít lên trong họng.
— Sao thế này? Tôi đang ở đâu? — Cái đầu mơ hồ phát ra tiếng.
— Ở bệnh viện, anh bạn ạ — Kerner nói.
— Bệnh viện à? — Cái đầu liếc mắt nhìn, rối hạ mắt xuống và thấy thấy khoảng không trống trải bên dưới.
— Thế chân của tôi đâu? Tay tôi đâu? Thân người của tôi đâu?
— Không còn nữa, anh bạn ơi. Thân người anh đã bị dập nát hết. Chỉ có cái đần là còn nguyên, nên phải cắt bỏ phần thân.
— Cắt thế nào? Không, tôi không đồng ý. Mổ xẻ kiểu gì vậy? Như thế này tôi còn làm được việc gì nữa? Ngay cả một miếng bánh mì cũng không kiếm nổi.
Tôi cần có cánh tay, bởi vì nếu không có tay chân thì không ai mướn tôi làm việc cả. Không, tôi không đồng ý. — Anh ta nhắc lại.
Cách phát âm, khuân mặt rộng bè, cháy nắng, lấm tấm tàn nhang, tóc dài, cái nhìn chất phác của anh ta, tất cả biểu hiện anh là người sống ở nông thôn. Cảnh túng thiếu đã rứt anh ta ra khỏi đồng ruộng, và thành phố đã nghiến nát thân hình khỏe mạnh của anh ta.
— Tất nhiên là sẽ có tiền trợ cấp nào đó? Còn hắn ta ở đâu? — Anh ta đột ngột nhớ lại
— Ai?
— Cái thằng đụng vào tôi.
— Cứ yên tâm. Nó có phần nó. Nếu anh muốn biết, bảng số của chiếc xe tải đó là 4711. Tên anh là gì? — Giáo sư Kerner hỏi.
— Tôi à? Tên là Thomas, Thomas Bush.
— Thế này, Thomas. Anh sẽ không cần cái gì hết và không phải chịu đói, rét, khát Không ai bỏ anh ra đường đâu, đừng lo.
— Sao, ông sẽ nuôi tôi à, hay ông sẽ trưng bày ở hội chợ để kiếm tiền.
— Có thể là trưng bày nhưng không phải ở hội trợ, mà là trưng bày với các nhà bác học. Nào bây giờ nghỉ đi. Và nhìn sang cái đầu của người phụ nữ, Kerner lo ngại nhận xét:
— Nàng Salomei này bắt mình phải chờ đợi khá lâu rồi đấy!
— Đây là cál gì vậy, cũng là đầu không có mình à? — Cái đầu Thomas hỏi.
— Anh thấy đó, để cho anh khỏi phải buồn chán, chúng tôi đã chịu khó mời một cô gái về làm bạn với anh. Cô Laurence, đóng vòi không khí của anh ta lại để anh ta khỏi phàn nàn làm gây trở ngại.
Kerner rút cái cặp nhiệt độ ở lỗ mũi cái đầu người phụ nữ ra.
— Nhiệt độ cao hơn ở xác, nhưng vẫn còn thấp. Sự hồi sinh tiến triển chậm.
Thời gian mau qua. Cái đầu phụ nữ kia không sống lại, Kerner bắt đầu lo lắng. Ông ta đi đi lại lại trong phòng thí nghiệm, nhìn đồng hồ, và mỗi bước chân ông ta đi trên nền sàn đá vang vọng lại trong căn phòng lớn.
Cái đầu Thomas nhìn theo ông ta và lặng lẽ mấp máy môi. Cuối cùng, Kerner đến bên cái đầu người phụ nữ và chăm chú xem xét những ống nhỏ bằng thủy tinh được lắp ở đâu ống cao su nhét vào các động mạch cổ.
— Nguyên nhân là ở đây. Cái ống này quá lỏng, vì thế lưu thông mới chậm. — Kerner thay thế cái ống to hơn, vài phút sau, cái đầu đã sống lại.
Cái đầu Briquet, — tên của người phụ nữ, — phản ứng còn dữ dội hơn trong khi hồi sinh. Lúc nó hoàn toàn tỉnh lạl và bắt đầu nói được thì nó la lên bằng một giọng khàn khàn, cần khẩn nên giết nó đi. Chứ đừng để nó sống như quái vật thế này.
— Ôi! Thân hình tội nghiệp của tôi. Các người đã làm gì tôi như thế này? Hãy cứu tôi hay giết tôi đi. Tôi không thể sống mà thiếu thân mình được! Cho tôi nhìn nó thôi mà… không, không, không nên. Nó không có đầu! Khủng khiếp chưa!
Khi cái đầu bình tĩnh lại, nó nói:
— Các người bảo là sẽ hồi sinh cho tôi. Tuy óc tưởng tượng của tôi nghèo nàn, nhưng tôi vẫn biết đầu không thể sống mà không có thân người. Đó là cái gì?
— Đó là thành tựu khoa học.
— Nếu như khoa học của các người làm được những điều kỳ diệu như thế này, thì nó cũng phảl làm được điều khác. Hãy nối cho tôi một cái thân hình khác. Nhưng phải cho tôi nhìn thấy trước. Phải chọn cho tôi một thân hình đẹp. Còn thế này thì tôi không thể…
Rồi nhìn sang Laurence chị ta yêu cầu:
— Làm ơn cho tôi mượn cái gưong soi.
Briquet soi gương, tự tìm hiểu mình khá lâu, rồi nghiêm trang.
— Khủng khiếp thật! Có thể đề nghị chị chải tóc cho tôi được không? Không còn thể tự mình chải đâu được.
— Cô Laurence này, cô có thêm việc đấy. — Kerner cười mỉa mai. — Và tiền lương của cô sẽ được tăng. Tôi phải đi đây.
Giáo sư Kerner xem đồng hồ và đi lại gần Laurence thì thào:
— Khi có mặt họ, — ông ta đưa mắt chỉ vào hai cái đầu, — Không được nói về cái đầu của giáo sư Dowel!
Kerner đi khỏi phòng thí nghiệm, Laurence liền sang thăm đầu giáo sư Dowel.
Đôi mắt của Dowel nhìn cô với một nụ cười buồn trên đôi môi.
— Tội nghiệp ông, tội nghlệp! — Laurence thì thầm. — Nhưng ông sắp được trả thù rồi!
Cái đầu ra hiệu, Laurence liền mở vòi không khí.
— Tốt hơn hết là cô kể cho tôi nghe thí nghiệm đã tiến hành ra sao? — Cái đầu bắt đầu phát ra tiếng nói và mỉm cười.
Đầu của Thomas và của Briquet không dễ gì làm quen ngay được với sự tồn tại mới của chúng như đầu của Dowel. Bộ não của Dowel thì tiếp tục được ngay những công trình khoa học mà ông đã từng hứng thú nghiên cứu trước đó. Còn đối với Thomas và Briquiet họ là những con người bình thường, nên cảm thấy sống mà không có thân thể thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
— Đây mà là cuộc sống sao? — Thomas than.
Tâm trạng nặng nề của «những tù binh của khoa học», Kerner gọi đùa họ như thế khiến ông ta rất lo lắng. Bởi vì những cái đầu này có thể suy tàn đi trước ngày ông đem ra trưng bày. Do vậy mà giáo sư Kerner đã cố gắng tìm đủ mọi cách để cho họ giải trí. Ông vội đi tìm một máy chiếu phim, và Laurence cùng John tổ chức những buổi chiếu phim vào buổi tối. Màn ảnh là bức tường trắng của phòng thí nghlệm.
Cái đầu của Thomas rất thích xem những phim hài hước với sự tham gia của Charlie Chaplin và Monthy Bencoss. Xem những trò biểu diễn nghệ thuật của họ, mà tạm thời Thomas quên được cuộc sống tàn tật của mình. Thậm chí từ cổ họng anh ta còn bật ra một cái gì giống như tiếng cười, còn mắt thì rung rung.
Trên bức tường trắng của căn phòng hiện lên hình ảnh một trang trại. Cô bé đang cho gà ăn. Con gà mái có mào bận rộn thết đãi lũ con của nó ăn. Trong một chuồng bò có người đang vắt sữa, chị ta lấy khuỷu tay đẩy con bò con đang bú vú mẹ. Con chó xù lông chạy ngang qua, đuôi ve vẫy mững rỡ, và theo nó là người chủ trang trại đang dắt ngựa.
Không rõ bằng cách nào, Thomas rên lên bằng một giọng cao rồi mất đi, rồi đột ngột kêu lên:
— Không nên! Không nên!
John đang lúi húi bên chiếc máy chiếu phim không hiểu chuyện gì xảy ra.
— Dừng buổi chiếu phim lại! — Laurence kêu lên và vội vã bật đèn lên. Hình ảnh hơi mờ nhạt đi còn lướt nhanh qua một lúc nữa và cuối cùng mất hẳn.
Laurence nhìn sang Thomas. Tròng mắt của anh ta long lanh nước mắt. Khuôn mặt nhăn lại như đứa trẻ hờn giận, miệng méo xệch:
— Giống như ở quê tôi. — Anh ta vừa sụt sịt nói. Mọi cái bây giờ mất hết.
Laurence lại bận rộn bên cái máy. Đèn tắt và trên mảnh tường trắng, những cái bóng bắt đầu lướt qua. Harold Loid thoát cái biến khỏi bốn cảnh sát săn đuổi. Nhưng tâm trạng của Thomas đã suy sụp. Bây giờ nhìn hình ảnh của những người đang chuyển động, càng gợi sân thêm nỗi nhớ tiếc của anh.
— Chà, chạy nhanh như điện. — Đầu Thomas lẩm bẩm. — Ta mà ngồi thế này, chắc là không nhảy lên.
Laurence một lần nữa lại thay đổi chương trình chiếu phim. Hình ảnh cuộc vũ hội của giới thượng lưu hoàn toàn làm cho Briquet buốn phiền. Những phụ nữ xinh đẹp trong bộ trang phục của họ như trêu tức cô.
— Không, tôi không muốn xem những người khác sống thế nào. — Cô nói.
Thế là trò điện ảnh được dẹp đi. Thay vào đó là tiếng nhạc được mở lên khiến cả hai đều xao xuyến, bởi các điệu múa và các điệu nhảy.
— Trời ơi, tôi đã nhảy điệu này như thế nào! — Một hôm, Briquet kêu lên, mặt đầm đìa nước mắt.
Briquet õng ẹo, cứ mỗi phút cô lại đòi soi gương, chế ra những ra kiểu tóc mới, yêu cầu vẽ mắt bằng bút chì, đánh phấn thoa son. Briquet bực mình vỉ sự vụng về không biết trang điểm của Laurence.
— Chẳng lẽ chị không thấy rằng, — đầu Briquet bực tức nói, — mắt phải đã tô đậm hơn mắt trái? Cầm cái gương cao lên.
Briquet đòi phải đem đến những cuốn tạp chí thời trang, các loại vải mới nhất và bắt bọc vải cái bàn nhỏ trên đó đặt đầu cô ta. Cô ta đã bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quặc, khi đột ngột tuyên bố là cô không thể ngủ chung phòng với đàn ông.
— Hãy ngăn chúng tôi ra vào ban đêm bằng cái bình phong hay ít ra bằng quyển sách cũ cũng được. Bởi vỉ tôi không thể ngủ chung phòng với đàn ông.
Laurence đã làm bình phong bằng một cuốn sách to mở rộng, cô đặt nó trên tấm kính cạnh đầu Briquet. Thomas cũng tỏ vẻ đòi hỏi cái gì. Một hôm, anh ta đòi uống rượn vang. Thế là giáo sư Kerner đành phải đáp ứng nhu cần cho anh ta, bằng cách pha những liều nhỏ chất men vào các dung dịch đã nuôi sống Thomas.
Đôi khi Thomas và Briquet còn song ca. Nhưng những dây thanh quản bị suy nhược nên không thể nào đáp ứng được— Vỉ vây nó trở thành một bản hơp ca khủng khiếp.
— Cái giọng tội nghiệp của tôi! Giá mà trước kia các người nghe được tôi hát như thế nào! — Briquet nói, và cặp mày nhướng lên một cách đau khổ.
Buổi tối, họ thường rơi vào cảnh trầm tư, suy nghĩ đến sự tồn tại bất bình thường về cái sống và cái chết. Briquet thì tin vào sự bất tử. Còn Thomas là con người duy vật.
— Tất nhiên chúng ta là bất tử — Đầu Briquet nói — Nếu là linh hồn chết theo cơ thể thì nó sẽ không trở về cái đầu được.
— Linh hồn của cô nằm ở đâu vậy, trong đầu hay trong thân người? Thomas hỏi.
— Tất nhiên, trong thân người cũng có, đâu đâu cũng có — Briquet ngập ngừng trả lời và cô nghĩ rằng có sự xiên xỏ trong câu hỏi.
— Như thế tức là cái linh hồn không đầu của thân thể cô bây giờ đang đi đi lại lại trên cõi đời này?
— Bản thân anh cĩmg không có đầu — Briquet bực tức.
— Tôi có chứ! Nhưng tôi chỉ có mỗi mình nó — Thomas không chịu thôi — Vậy chứ linh hồn của cái đầu cô không ở lại trên cõi đời này sao? Nó theo cái ống cao su này quay về dưới đất rồi sao? Không. — anh ta nói nghiêm túc. — Chúng mình như một cái máy. Xả hơi vào rồi lại hoạt động. Còn bị vỡ tan tành thì không có thứ hơi nào cứu nổi.
Mỗi người lại chìm đắm trong những suy nghĩ riêng tư.
Những lý lẽ của Thomas không thuyết phục được Briquet. Bất chấp cho lối sống buông thả, cô ta vẫn là một tín đồ Cơ đốc giáo thật sự.Với một cuộc đời khá gian truân bão táp, cô ta không có thì giờ nghĩ đến sự tồn tại dưới âm phủ, cũng như viêc đi nhà thờ. Song chất tôn giáo đã bắt rễ vào tuổi thơ vẫn bám chắc lấy cô ta. Và bây giờ. hình như đã tới cơ hội thích hợp nhất để cho những hạt giống ấy nảy mầm. Cuộc sống hiện nay của cô ta thật là khủng khiếp, nhưng cái chết lần thứ hai hai khiến cô ta kinh hãi hơn. Đêm đêm, những cơn ác mộng về cuộc đời dưới âm cung luôn hành hạ cô ta. Cô ta cảm thấy ngọn lửa địa ngục. Cô ta nhìn thấy cái thân hình tội lỗi của mình bốc cháy trong cái vạc lớn.
Briquet tỉnh giấc trong nỗi kinh sợ, cô ta run lập cập đến thở hổn hển. Cô định cố kêu lên để đánh thức. John đã chán ngấy những tiếng kêu gọi đó nên đã ngủ ngon lành, dù chỉ vài giờ đổng hồ và bất chấp những yêu cầu của giáo sư Kerner, đôi lúc John cũng khóa những cái vòi không khí của hai cái đầu.
Briquet mở miệng như cá mắc cạn và cố kêu lên, nhưng tiếng kêu đó không to hơn tiếng ngáp của một con chó sắp chết. Vậy mà trong căn phòng vẫn luôn có những bóng đen vật vờ qua lại, ngọn lửa của địa ngục chiếu sáng trước mắt chúng. Chúng tiến đến gần cô ta, vươn những cái chân có móng nhọn đáng sợ.
Briquet nhắm mắt lại, nhưng chẳng ăn thua gì, cô ta tiếp tục nhìn thấy chúng. Và thật lạ lùng là cô ta cảm thấy như trái tim vẫn đang chết dần vì lạnh run lên và khiếp sợ.
— Ôi thượng đế, lẽ nào người không tha tội cho kẻ nô lệ của người, bởi vì người có quyền lực vô biên — Môi cô ta khẽ mấp máy — Con đã phạm nhiều tội lỗi nhưng có phải là lỗi ở con? Vì người cũng biết mọi chuyện xảy ra như thế nào. Con không nhớ mặt mẹ con, chẳng có ai dạy bảo con những điều tốt. Con đói. Biết bao lần con đã cầu xin người đến giúp con — Cô ta tiếp tục bài cầu nguyện câm lặng của mình một cách sơ sệt — Con muốn nói rằng con không có lỗi đến thế. Và vì lòng từ bi mà có lẽ Người sẽ gởi cho con đến chốn luyện ngục. Miễn sao không xuống âm phủ! Con sẽ chết vì khiếp sợ. con mới ngốc nghếch làm sao. Ở đây có ai chết đâu! — Và cô ta lại bắt đầu nói những lời cầu nguyện ngây thơ của mình.
Cả Thomas cũng không ngủ. Chỉ mới mấy tháng trước. anh ta đã rời làng quê ra đi để lại ở đó mọi thứ thân thương. chỉ đem theo khi lên đường một cái túi nhỏ trong đó có một ít bánh mì và ước mơ dành dụm ở thành phố được ít tiền để mua một mảnh đất. Lúc đó, anh ta sẽ cưới cô Marie xinh đẹp, má hồng. Đến khi đó thì cha của Marie sẽ không ngăn cản việc hai người lấy nhau
Và thế là sụp đổ tất cả. Trên bức tường trắng của cái nhà tù không chờ đợi này, anh ta nhìn thấy một trang trại có người phụ nữ vui vẻ, giống Marie đang vắt sữa bò. Nhưng thay vào chỗ Thomas, là một người đàn ông lạ hoắc đang dắt một con ngựa, cạnh bên là con gà mái bận rộn với lũ gà con. Còn Thomas, thì bị giết, bị tiêu diệt. Những cánh tay lực lưỡng, thân thể khỏe mạnh của anh ta đâu rồi? Trong cơn thất vọng đó, Thomas nghiến răng lại. Rồi khóc, và nước mắt từ từ nhỏ xuống tấm kính.
— Cái gì thế này? — Laurence ngạc nhiên hỏi lúc dọn dep buổi sáng— Nước này ở đâu?
Mặc dù vòi không khí đã được mở ra từ trước. Thomas vẫn không hề trả lời. Anh ta nhìn Laurence với vẻ cau có và thiếu thân thiện, nhưng khi cô đến bên cái đầu Briquet thì Thomas rít lên sau lưng cô:
— Quân giết người! — Anh ta đã quên mất người lái xe đã đè chết anh ta. Nhưng môi Thomas đã mím chặt, và mắt nhìn cô với vẻ oán giận không cần giấu diếm.
Laurence ngạc nhiên, cô muốn hỏi John về nguyên nhân của nỗi u buồn đó, song Briquet đã thu hút sự chú ý của cô
— Làm ơn gãi mũi giùm tôi. Ở cánh bên phải ấy— Sự bất lực này thật khủng khiếp. Ở đó không có mụn nhọt gì chứ? Nhưng sao ngứa vậy? Làm ơn cho tôi mượn cái gương.
Laurence đem gương đến cho Briquet.
— Quay sang phải, tôi không nhìn thấy. Như thế được rồi. Có một nốt đỏ. Có lẽ nên bôi kem lạnh chăng?
Laurence kiên nhẫn bôi kem.
— Thế được rồi. Bây giờ cho tôi ít phấn. Cám ơn Laurence, tôi muốn xin một việc.
— Cô cứ nói!
— Xin chị cho tôi biết, nếu một người đầy tội lỗi mà xưng tội và xám hối về mọi tội lỗi của mình, thì người đó có thể được giải tội và lên thiên đường không?
— Tất nhiên là được! — Laurence đáp.
— Tôi rất sợ những hình phạt ở địa ngục — Briquet thú nhận — Xin chị mời cha xứ đến cho tôi. Tôi muốn chết như một người theo đạo Cơ đốc.
Và đầu của Briquet với vẻ một người tử vì đạo sắp qua đời và trợn ngược mắt lên. Sau đó cụp mắt xuống và reo lên:
— Cái áo của chị may kiểu mới đẹp thật! Đây là mốt mới nhất à? Đã lâu rồi, chị không cho tôi xem tập chí thời trang.
Đầu óc Briquet bỗng quay về với nỗi đam mê trần tục:
— Vạt dưới hơi ngắn. Những đôi chân đẹp rất hợp khi măc những cái váy ngắn. Còn cái chân tội nghiệp của tôi! Mỗi khi tôi nhảy múa, những cái chân ấy đã làm bọn đàn ông phát điên lên.
Giáo sư Kerner đi vào phòng
— Công việc thế nào? — Ông ta vui vẻ hỏi.
— Giáo sư, xin ông hãy nghe đây — Briquet nói với ông ta — Tôi không thể như thế này. Ông phải nối vào cho tôi thân người của ai đó — Tôi van xin ông. Tôi tin là nếu ông bằng lòng thì nhất định ông sẽ làm được điều đó.
— Cô ta nói đúng, tại sao lại không? Giáo sư Kerner suy nghĩ. Mặc dù ông muốn dành cho mình toàn bộ vinh dự của việc hồi sinh, những đầu người cắt rời khỏi thân, song trong thâm tâm ông vẫn hiểu rõ rằng thí nghiệm thành công này hoàn toàn do công lao của Dowel. Nhưng tại sao lại không đi xa hơn Dowel. Từ hai người chết ghép lại thành một người sống, chuyện đó quả là ly kỳ! Và toàn bộ vinh dự, khi thí nghiệm này thành công, có quyền chỉ thuộc về mình Kerner. Nhưng dù gì đi nữa vẫn có thể sử dụng những lởi khuyên bảo của Dowel.
— Thế chị vẫn thích nhảy múa nữa à? Kerner mỉm cười và hỏi.
— Tôi có muốn không à? Tôi sẽ nhảy múa cả ngày lẫn đêm. Tôi sẽ vùng vẫy như một cái cối xay gió. Tôi sẽ bay lượn như bướm. Hãy cho tôi một thân hình phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp.
— Nhưng sao lại nhất thiết là một phụ nữ — Kerner hỏi với vẻ nghịch ngợm — Chỉ cần chị muốn. tôi có thể cho chị cả thân hình của một người đàn ông
Briquet nhìn sững vào ông ta với vẻ ngac nhiên và kinh hãi.
— Thân hình đàn ông? Đầu đàn bà được gắn vào thân hình của đàn ông! Không, đó là một quái thai. Thạm chí khó nghĩ ra cách ăn mặc nữa.
— Nhưng bây giờ chị đâu còn là một phụ nữ, chị sẽ biến thành đàn ông. Râu ria sẽ mọc ra, tiếng nói sẽ đổi khác. Chẳng lẽ chị không muốn biến thành đàn ông? Có nhiều người đàn bà than thở rằng sao họ không sinh ra là đàn ông.
— Chắc đó là những con người mà đàn ông không bao giờ để ý đến. Tất nhiên họ sẽ có lợi khi biến thành đàn ông. Nhưng tôi, tôi không cần cái đó — Briquet kiêu hãnh nhướng cặp mắt xinh đẹp lên.
— Nào, tôi sẽ chiều theo ý chị. Chị vẫn là đàn bà. Tôi sẽ cố tìm cho chị một thân hình thích hơp với ý muốn của chị.
— Ôi, tôi vô cùng biết ơn giáo sư. Có thể làm ngay ngày hôm nay được không? Tôt hình dung mình sẽ gây nên ấn tượng thế nào khi trở lại vũ trường.
— Chuyện đó không nhanh được đâu!
Briquet tiếp tục nói chuyện, nhưng Kerner đã bỏ mặc cô ta, quay sang Thomas:
— Tình hình như thế nào rồi, anh bạn!
Dường như Thomas không nghe thấy cuộc trò chuyên của giáo sư Kerner với Briquet. Anh ta chỉ lo những suy nghĩ của riêng mình, và cau có nhìn Kerner nhưng không đáp lời nào.
Kể từ khi giáo sư Kerner hứa làm cho Briquet một thân người mới, tính nết cô ta thay đổi rõ rệt. Những cơn ác mộng về hỏa ngục không còn ám ảnh cô ta nữa. Mọi ý nghĩ của cô ta đều bị hút hết vào những lo toan cuộc sống mới mẻ sắp tới trên đời này. Nhìn vào gương, cô ta lo lắng khi thấy mặt mình hốc hác, còn da thì ngả màu vàng. Cô ta bắt Laurence uốn tóc, làm các kiểu đầu và tô son đánh phấn cho mình.
— Thưa giáo sư, tôi phải chịu hốc hác và vàng như thế này mãi sao? — Cô ta hỏi.
Kerner có vẻ lo lắng.
— Chị sẽ đẹp hơn trước! — Ông ta an ủi.
— Không đâu, son phấn chẳng giúp được gì, đó chi là sự lừa dối mình — Cô ta nói khi Kerner đi khỏi. — Cô Laurence này, chúng ta sẽ lau rửa bằng nước lạnh và xoa bóp. Có những nếp nhăn mới ở đuôi mắt và từ mũi xuống đến môi tôi. Tôi nghĩ rằng nếu xoa bóp tốt, thì chúng sẽ biến đi đi. Một chị bạn tôi… À, mà tôi lại quên hỏi cô đã kiếm đủ loại vải lụa màu xám dùng để may áo dạ hôi chưa? Màu xám rất hợp với tôi. Có mang những tạp chí thời trang mới đến không? Tiếc thật, vẫn chưa đo người được. Tôi không biết thân người tôi sẽ như thế nào. Nó mà cao hơn tôi một chút và mông nhỏ thì quá tốt. Cô giở báo ra đi!
Rồi cô ta đắm mình vào những bí quyết của vẻ đẹp trong trang phục phụ nữ.
Laurence không quên đầu giáo sư Dowel, cô vẫn chăm sóc cái đầu như trước và mỗi sáng cô vẫn cùng nó đọc sách, nhưng không còn thì giờ để trò chuyện, mà Laurence thì muốn trao đổi với Dowel về nhiều chuyện. Càng ngày cô càng mệt mỏi đến kiệt sức và rất nóng nảy. Cái đầu của Briquet không để cho cô yên một giây phút nào. Đôi khi Laurence phải ngưng việc đọc sách và chạy đến theo tiếng gọi của Briquet, chỉ là vấn vén một mớ tóc rũ xuống hay để trả lời là cô có đến cửa hàng quần áo hay không.
Ý nghĩ tiến hành một cuộc phẫu thuật táo bạo choán hết đầu Kerner ông ta làm việc căng thẳng hơn để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật đó. Ông ta thường ở rất lâu trong phòng để nói chuyện với cái đầu của giáo sư Dowel. Thiếu sự chỉ dẫn của Dowel thì Kerner có rất muốn cũng không làm nổi Dowel đã chỉ ra hàng loạt những khó khăn mà Kerner không hề nghĩ tới và có thể xuất hiện ngay từ đầu cuộc thí nghiệm. Và sức mạnh của trí tuệ Dowel vốn là vậy, bản thân hết sức quan tâm đến những thí nghiệm mà ông đề xuất. Cái đầu Dowel dường như tươi tỉnh lại. Tư duy của ông hoạt động minh mẫn phi thường.
Kerner vừa hài lòng. vừa không khó chịu về sự giúp đỡ quá nhiều của Dowel. Công việc càng tiến triển thì ông ta càng tin chắc rằng mình sẽ không làm nổi nếu không có Dowel. Và ông ta chỉ còn biết mơn trớn lòng tự hào của mình rằng việc thực hiện thí nghiệm mới này sẽ do ông tiến hành, ông là người kế tục xứng đáng của giáo sư Dowel. Đã có lần Dowel bảo ông ta với nụ cười châm biếm thoáng thấy.
— Phải chi tôi có thể tham gia tích cực hơn vào công trình nghiên cứu này.
Đây không phải một yêu cầu, hoặc nói bóng gió. Cái đầu Dowel biết quá rõ Kerner không dám ghép cho nó một thân người mới. Kerner cau mày. nhưng làm ra vẻ không nghe thấy lời kêu than ấy.
— Những cuộc thí nghiệm với động vật đã thành công. — Ông ta nói. — Tôi đã làm phẫu thuật cho hai con chó. Sau khi cắt rời đầu chúng ra, tôi lấy đầu con này nối vào thân con kia. Cả hai con đều khỏe mạnh và những vết khâu trên cổ đã liền da.
— Còn việc ăn uống? — Đầu Dowel hỏi.
— Tạm thời vẫn còn dùng phương pháp nhân tạo. Tôi cho bơm vào miệng chúng dung dịch đã khử trùng. Nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ ăn uống bình thường.
Mấy hôm sau Kerner nói rằng:
— Lũ chó ăn uống bình thường. Băng đã tháo ra và theo tôi thì vài ngày nữa chúng sẽ hoạt động được.
— Hãy đợi một tuần. — Đầu giáo sư Dowel khuyên. — Chó thường làm những cử động mạnh đột ngột ở đầu, và những vết khâu có thể bị bung ra. Đừng có nóng vội. Còn điều này nữa, bây giờ lũ chó ở những nơi khác nhau. Để chung một nơi, chúng sẽ làm ồn và có thể gây hại cho nhau.
Cuối cùng cũng đến cái ngày mà giáo sư Kerner, với nét mặt chiến thắng, dẫn vào phòng của giáo sư Dowel một con chó khỏe khoắn. Mắt nó sinh động và thích thú vẫy đuôi. Nhìn thấy đầu giáo sư Dowel, con chó bỗng xù lông, gầm gừ và xủa lên một giọng hoang dại. Cảnh tượng không bình thường đó rõ ràng làm cho nó kinh ngạc và hoảng sợ.
— Hãy bắt con chó đi quanh phòng. — Cái đầu của giáo sư Dowel nói.
Kerner dẫn con chó theo sau, đi tới đi lui trong phòng. Không có gì lọt qua được cặp mắt tinh tường đầy kinh nghiệm của Dowel.
— Chuyện gì đây? — Dowel hỏi — Con chó hơi khập khiễng ở chân sau bên trái. Và giọng sủa của nó thì chưa ổn.
Kerner cố chống chế:
— Con chó bị khâp khiễng trước khi tiến hành phẫu thuật, chân nó bị giập. Nhìn sơ qua thì không thấy sư biến dạng, còn sờ nắn thì tôi không thể làm được! Ông không tìm được đôi chó nào khỏe mạnh hơn sao? — Cái đầu hỏi với giọng nghi ngờ. Chắc là ông đã tiến hành phẫu thuật hồi sinh khá lâu và đã kìm hãm hoạt động tuần hoàn và hô hấp ở trang thái «ngừng sống» mà như thế thường dẫn tới sự dối loạn chức năng của các hệ thần kinh. Điều này lẽ ra ông phải hiểu rất rõ qua các thí nghiệm của tôi. Nhưng ông yên tâm. tình trạng này có thể sẽ biến mất ông chỉ cần cố gắng cho nàng Briquet khỏi đi khập khiễng cả hai chân là tốt rồi!
Kerner điên đầu, nhưng cố không để lộ ra măt. Ông ta nhận ra cái đầu này, phong cách cũ của giáo sư Dowel thẳng thắn, nghiêm khắc và tự tin.
— Đáng bực thật! — Kerner nghĩ. Cái đầu vô dụng này tiếp tục dạy bảo và chế giễu những sai sót của mình, còn mình thì buộc phải nghe theo những lời giáo huấn của nó. Chỉ cần xoay vòi một vòng là hồn lìa khỏi xác ngay.
Tuy nghĩ vậy, Kerner vẫn chăm chú nghe thêm vài lời khuyên nữa mà không hề bộc lộ tâm trạng của hắn.
— Cảm ơn về những lời chỉ dẫn của ông. Kerner nói và gật đầu chào, rồi đi ra.
Vừa bước ra khỏi cửa, hắn lại vui vẻ:
— Không. — Kerner tự an ủi. — Công việc tiến hành rất tốt— Làm vừa ý Dowel không phải dễ. Cái chân khập khiễng và cái giọng khàn khàn của con chó là chuyện nhỏ so với những gì mình làm được!
Đi ngang qua phòng cái đầu Briquet, hắn dừng lại chỉ vào con chó, nói:
— Cô Briquet này, ước muốn của cô sẽ sớm được thực hiện. Cô nhìn thấy con chó này chứ? Trước kia nó cũng như cô, chỉ là một cái đầu không có thân mình, nhưng giờ đây nó sống và chạy như không có chuyện gì xảy ra.
— Nhưng tôi không phải là con chó! — Cái đầu Briquet bực tức trả lời
— Nhưng đây là một cuộc thí nghiệm rất cần thiết. Nếu con chó sống lại được trong cái thân hình mới, thì cô cũng sẽ sống lại.
— Nhưng tôi không hiểu con chó thì có liên quan gì đến người — Briquet vẫn bướng bỉnh — Tôi không cần gì đến con chó cả— Tốt hơn là hãy cho tôi biết bao giờ tôi sẽ được hồi sinh. Đáng lẽ nhanh tay làm cho tôi sống lại thì ông lại loay hoay với lũ chó đó!
Kerner thất vọng xua tay, nhưng lại tiếp tục mỉm cười vui vẻ nói.
— Giờ thì nhanh thôi. Chỉ cần tìm được thân người thích hợp thì cô sẽ có thân hình đầy đủ như người ta thường nói.
Sau khi dẫn con chó đi khỏi. Kerner trở lại với cái thước dây và đo cẩn thận vòng cổ của đầu Briquet
— Ba mươi sáu centimét — Hắn nói.
— Trời ơi! Phải chăng tôi đã gầy đi? — Cái đầu Briquet kêu lên — Trước kia vòng cổ tôi đên ba mươi tám centimét mà.
Kerner không dừng lại nghe cô nói mà nhanh chóng đi về phía phòng của mình. Hắn chưa kịp ngồi vào bàn thì thì có tiếng gõ cửa.
— Xin mời vào!
Cửa mở ra, Laurence bước vào. Cô cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng nét mặt tỏ vẻ vô cùng xúc động